Thành phố A, rạng sáng ngày 13 tháng 9 năm 2021,
Gửi “Tôi” của năm 1989,
Hi vọng cậu có thể đọc được lá thư này. Tôi không chắc lắm, thực sự đêm 13/09 có phép màu để mang trang giấy này về quá khứ hay không. Nếu có, thì tốt quá…
Xin tự giới thiệu, tôi là cậu của 32 năm sau.
Cậu đang khoẻ chứ? Tôi bây giờ thì cũng ổn cả. Hôm nay, tôi quyết định thức trễ để viết những dòng này và ước mong điều kì diệu sẽ xảy ra như cách nó đã từng xảy ra ở Tiệm tạp hoá Namiya. Nếu là thật thì lá thư này sẽ đến tay cậu. Tôi hi vọng lắm!
Cậu có đang chui trong chăn, bật trộm đèn để đọc thư, như cách chúng ta thường trốn mẹ, đọc sách không? Tôi vẫn nhớ trong ánh sáng chập choạng của gian phòng, tai chúng ta cứ dỏng lên nghe ngóng, mắt thì lại dán chặt vào trang giấy. Cảm giác trên đầu ngón tay nhè nhẹ chạm vào bề mặt thô ráp của sách cũ vẫn còn y nguyên. Màu vàng nhạt của loại giấy năm đó, thế mà, giờ không tài nào tìm lại được nữa.
32 năm sau, tôi hiểu ra rằng, kỉ niệm với sách vở là những thứ khó phai nhất trong đời. Vậy nên tại đây tôi rất cảm ơn cậu khi ấy đã kiên nhẫn với việc đọc, dù cho chúng ta từng chẳng hiểu hết ý nghĩa của nội dung cuốn sách.
À, lan man quá làm cậu buồn ngủ mất. Để thay đổi không khí, tôi sẽ kể cậu nghe về cuốn sách làm cảm hứng cho tôi viết bức thư này.
Tên đầy đủ của cuốn sách là “Điều Kì Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya”, được viết bởi nhà văn Higashino Keigo. Cuốn sách sẽ được phát hành lần đầu tiên năm 2012 và tới năm 2016, khi cậu 36 tuổi, bản tiếng Việt sẽ được ra mắt. Khi ấy, hứa phải mua một cuốn nhé!
Lúc này, ngoài trời vừa đổ mưa đấy cậu. Bên cạnh bậc cửa sổ nhìn ra ngoài trời, tôi đã chỉnh trang lại để lắp kệ sách vững chãi. Trong số những cuốn yêu thích nhất, tôi đặt “Điều Kì Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya” ở vị trí trung tâm. Lạ kỳ là con người ngoài 40 tuổi như tôi mà vẫn cứ nhạy cảm ghê lắm. Mỗi lần thấy cuốn sách ấy, tôi lại xúc động.
Cậu có tin rằng sách cũng có duyên không? Tôi tin. Ta có thể gặp một cuốn sách vào thời điểm vô tình thôi, nhưng rồi sẽ đọc và cảm nhận chúng theo nhiều cách khác nhau, ở mỗi giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Mãi tới bây giờ, tôi vẫn từng ngày thấm thía ý nghĩa và cảm xúc từ “Điều Kì Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya”. Mỗi mảnh đời được kể đều mang một nét nào đó của cuộc đời tôi, ý là cuộc đời cậu… Cuộc đời của chúng ta.
Tôi nhớ năm 17 tuổi chuẩn bị thi đại học…
Bố mẹ sẽ định hướng cho chúng ta ôn tập môn toán để học làm kỹ sư hoặc làm một nhân viên văn phòng, nhưng tôi hạ quyết tâm theo đuổi môn văn và thi vào Học viện Báo Chí và Tuyên truyền. Cuối thập niên 90, học báo, làm báo nghĩa là cơ hội việc làm rất ít. Quyết định ấy của chúng ta thật mạo hiểm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy hối hận. Mấy năm đầu tiên ra đời, tôi quả thực phải chật vật tìm kiếm cơ hội, thậm chí đã từng làm công việc phụ để tiếp tục ở lại Hà Nội. Kỉ niệm những ngày ăn đói, ngủ rét ấy khiến tôi rơi nước mắt khi đọc về cuộc đời của anh nhạc sĩ làng chài trong “Điều Kì Diệu Của Tiệm Tạp Hoá Namiya”.
Hành trình theo đuổi ước mơ vốn đã gian khó, nó còn là thử thách trái tim chúng ta ở mức cao nhất. Người nhạc sĩ trẻ tuổi phải giằng co giữa hai sự lựa chọn: Tiếp tục đi trên con đường riêng, hay quay về tiếp quản cửa hàng bán cá theo truyền thống gia đình.
Cuộc đấu tranh nội tâm mỏi mệt, tuyệt vọng, đầy đau đớn. Bởi trước mắt anh thực tế nào cũng phũ phàng. Con đường âm nhạc không thuận lợi, trong khi đó, gia đình lại cần anh chăm sóc. Nhớ về trải nghiệm của riêng mình, tôi đồng cảm lắm! Phải chăng ước mơ là thứ xa xỉ? Có những người cả đời nghĩ về một ước mơ mà không dám theo đuổi, lại có người dám theo đuổi, chấp nhận trả giá, nhưng có khi vẫn không tới được ngày đạt kết quả như mong đợi… Cuộc đời của người nhạc sĩ nghèo ấy không hề dễ dàng, cuộc đời của mỗi chúng ta cùng phải luôn cố gắng hết sức.
Dù vậy, lý do thực sự khiến Chương Hai của cuốn sách gây ấn tượng mạnh với tôi là bởi câu chuyện giúp tôi nhận ra cách điều kì diệu tồn tại. Chúng như những vì sao, khi thấy rõ ràng, khi bị mây đen che khuất. Dù điều kiện thế nào thì vì sao trên trời cao vẫn luôn lấp lánh. Nhạc sĩ trẻ tên Katsuro Matsuoka bước vào một “lối rẽ”, nhưng điều anh nỗ lực theo đuổi còn ở lại và ở lại trong trái tim người biết trân trọng nó. Họ thay anh hoàn thành ước mơ. Thực ra chúng ta cũng vậy, có lẽ chẳng bao giờ biết điều mình làm có ý nghĩa ra sao với người khác. Chỉ là cứ làm việc chăm chỉ, vậy là có thể hài lòng rồi.
Và cuốn sách sẽ còn kể về nhiều cuộc đời khác nhau…
Một vận động viên dự thi Olympics băn khoăn không biết nên tiếp tục theo đuổi ước mơ hay từ bỏ để ở bên người mình yêu trong ngày tháng cuối đời. Một người phụ nữ tìm lý do để sống tiếp cùng đứa nhỏ mình đang mang trong bụng. Từ một cậu bé học sinh cấp 2 lên kế hoạch trốn khỏi gia đình mình, đến cô gái trẻ chật vật thoát khỏi số phận trớ trêu. Sau cuối là câu chuyện của 3 tên trộm trẻ tuổi, và của chính cụ Namiya Yuji, người chủ tiệm tạp hóa đã tạo nên điều kì diệu.
Cuốn sách này không chỉ dừng lại ở việc thắp sáng cuộc đời mỗi nhân vật, mà cho tới cùng, còn mang tới một sự kết nối, một sợi dây vô hình liên kết những con người tưởng như xa lạ. Sợi dây ấy khởi nguồn từ “Tình yêu thương”. Vì sao lại thế, cậu nhớ đọc đến cuối cùng nhé!
Cậu biết không, xuyên suốt cuốn sách, từ khoá về “Tuổi Trẻ”, “Ước Mơ”, trăn trở về “Ý Nghĩa Cuộc Đời” cứ lặp đi lặp lại cũng là điều khiến tôi suy ngẫm.
“Chúng ta sống vì điều gì?”
“Chúng ta đang làm gì để theo đuổi mục tiêu ấy?”,…
Tôi tin rằng, mỗi người sẽ có một câu trả lời riêng cho mình. Còn tôi, tôi muốn được làm mọi thứ trọn vẹn với tất cả khả năng. Nếu thành công, đó sẽ là thành công xứng đáng, nếu thất bại, đó sẽ là thất bại nhẹ nhàng.
“Tôi” thân mến…
Những năm cấp 2, cấp 3, thời điểm của cậu khi nhận lá thư này, chúng ta yêu đọc sách là thế. Nhưng tôi tiết lộ cho cậu biết rằng, khi lớn hơn, chúng ta sẽ rất bận rộn với vòng quay cuộc sống. Kiếm tiền, lo bữa ăn, thức uống cho bản thân và gia đình, những mối quan hệ xã hội… Tất cả sẽ kéo chúng ta ra khỏi niềm yêu thích với sách. Ta nghĩ rằng ta không có thời gian để đọc nữa. Thực ra, là vì ta chấp nhận để mình khô héo, chấp nhận việc mình lạc lối trong u buồn và bế tắc. Tôi đã cảm nhận về mình thế đấy, trong những năm 20, 30 tuổi ấy.
Nếu tôi cứ nói “Đọc sách thay đổi cuộc đời” thì to tát và giáo điều quá. Nhưng ít nhất, hãy tin tôi ở khía cạnh – Chúng ta tự tin phá bỏ những ràng buộc trong lòng, sống trọn vẹn với cảm xúc và suy nghĩ trong trang sách. Sách mở ra một thế giới trong trí tưởng tượng, nơi ta được tự mình phát huy sức sáng tạo. Sách đưa ta trải qua các cung bậc cảm xúc với niềm vui, nỗi buồn, sự háo hức, đôi khi xen lẫn cả thất vọng hay tức giận. Nhưng tôi cũng phải nhấn mạnh rằng sâu sắc thế nào thì mỗi người chúng ta sẽ có cách cảm nhận riêng, không ai giống ai đâu, nên cậu hãy cứ đọc sách bằng một tâm hồn rộng mở. Cứ đón nhận nhé, rồi điều tuyệt vời sẽ ở lại.
Đọc sách như một món quà thật đẹp.
***
Chỉ còn khoảng 1 tiếng nữa là mặt trời sẽ lên, điều kì diệu sẽ kết thúc, nên tôi đoán chừng mình không có cơ hội nhận được hồi âm của cậu mất rồi.
Trong lời cuối cùng gửi tới cậu, tôi muốn kể cho cậu kết thúc của “Điều Kì Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya”. Trong đó, một trang giấy trắng được gửi đến quá khứ cho cụ Namiya, và cụ đã nói rằng:
“Tấm bản đồ trống nghĩa là bạn có thể viết lên đó bất kì điều gì bạn muốn. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bạn.”
Câu nói này đã theo tâm trí tôi rất lâu. Nay tôi kể cậu nghe, bởi tôi muốn cậu biết rằng, cậu cũng đang cầm trong tay những trang giấy trắng. Hãy viết lên đó điều cậu muốn, và tương lai kia, đừng từ bỏ bất kỳ cơ hội nào được hiện thực hoá điều cậu đã viết, dù khó khăn tới mức nào.
Thương gửi cậu,
Từ “Tôi” năm 2021 – Thu.
Tái bút: À, cậu biết vì sao tôi lại gửi cho cậu chứ không phải năm nào khác không? Bởi vì những thời điểm của cuộc đời chúng ta lại vô tình trùng với dấu mốc trong cuốn sách này… như một điều kì diệu. Câu chuyện trong cuốn sách diễn ra năm 1980 cũng chính là năm sinh của chúng ta. Gửi cậu năm 9 tuổi bởi trùng khớp 32 năm so với năm tôi đang sống – 2021. Kể cả ngày viết bức thư này, rạng sáng 13/09 cũng là thời gian mà điều kì diệu sẽ xảy ra. Một cơ duyên thật đẹp phải không nào?
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>