Thương gửi M.,
Tôi thì đã chuyển nhà, rời khỏi căn nhà mà gia đình đã sống hơn 20 năm. Cuộc sống mới lại bắt đầu ở một nơi khác, với những lối sinh hoạt, hình thức hoàn toàn khác… Tôi nhớ vào giây phút cuối, khi tôi quay người rời đi, mặt trời ló ra nhè nhẹ khía trên mái nhà, tôi còn thấy cả ánh trăng vương vấn của đêm trước. Tôi biết mình phải thích nghi với những điều mới, và đồng thời, còn phải thích nghi với cả nỗi nhớ về những thói quen cũ. Nhưng cậu biết đấy, thích nghi thì chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
THÍCH NGHI LÀ VẪN CÓ NỖI BUỒN NHƯNG KHÔNG NẶNG NỀ NỮA
Rời khỏi nơi mình đã sống 23 năm qua… Nếu nói không buồn thì không đúng, nhưng tôi đã không quá thê lương. Khi nhiều người bạn thân thiết bày tỏ sự tiếc nuối vì phải chia tay nhau, tôi tự hỏi: “Nếu mình của năm 20 tuổi gặp chuyện này, có phải sẽ dằn vặt, u sầu rất lâu hay không? Liệu có trốn một góc, khóc hu hu trong nhiều đêm?”.
Có thể lắm chứ, vì tôi đã từng là kẻ nhạy cảm đến chính mình còn khó chịu.
Chỉ là, cuộc sống kì diệu này đã thay đổi chúng ta một cách âm thầm, khi ta còn chưa nhận ra.
Tôi đã trải qua nhiều chuyến đi xa thay đổi hoàn toàn cuộc sống. 18 tuổi từ quê lên Hà Nội học đại học, tôi đã khóc 3 lần trong tuần đầu tiên. 23 tuổi từ Hà Nội chuyển vào Sài Gòn làm việc, lần đầu tôi thấy cô đơn. 26 tuổi, tôi trở lại quê nhà với nỗi nhớ Sài Gòn da diết. Và 28 tuổi, tôi rời khỏi quê nhà với một tâm trạng bình lặng.
Tôi hoàn toàn không biết từ thời điểm nào, tôi THÍCH NGHI với việc rời-đi như một phần của cuộc sống.
Nhà thơ Xuân Diệu từng viết trong bài thơ “Giục giã” rằng,
“Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;”
Tôi luôn chấp nhận thực tế, rằng cuộc sống chẳng có gì là mãi mãi. Nhưng tôi không biết sự bình lặng trong lòng mình là điều tích cực hay tiêu cực, cậu nhỉ? Tôi có nên lo lắng nếu bản thân trở thành một người thờ ơ, vô cảm không?
M. thân mến,
Có lẽ chúng ta không thể phủ nhận sự thật, rằng trưởng thành sẽ biến mỗi chúng ta thành kẻ chai sạn dù ít hay nhiều… Ta dần thích nghi với cuộc sống biến động, ta nhanh chóng nguôi ngoai sau những khó khăn xảy đến.
Vẫn có nỗi buồn nhưng không nặng nề nữa.
Vẫn có tiếc nuối nhưng không trằn trọc mãi.
Trái tim nhạy cảm của chúng ta vẫn rung động nhưng rồi, nó sẽ biết truyền tải cảm xúc theo những dạng thức khác. Một cách âm thầm và riêng tư hơn.
SỰ THÍCH NGHI CỦA NGƯỜI RỜI-ĐI & NGƯỜI Ở-LẠI
Có sự trùng hợp lạ kì nào đó khiến số phận luôn đặt tôi vào vai người rời-đi. Nếu người ta nghĩ, người ở-lại phải buồn nhiều hơn, thì tôi lại nghĩ, người rời-đi sẽ buồn dài lâu hơn.
Bởi người rời-đi sẽ mang theo nỗi niềm tiếc nuối mà sống cuộc sống mới, vốn đã không dễ dàng gì.
Cách hôm chuyển đi mấy ngày, tôi đứng nhìn xung quanh và nghĩ:
“Rồi đây, căn nhà với cánh cổng xanh sẽ không mở ra nữa. Hiên nhà này sẽ không xuất hiện tôi loanh quanh chơi đùa cùng hai chú chó nghịch ngợm”.
Cứ như thế, hình ảnh sẽ lùi về xa xăm, chuyện xảy ra sẽ trở thành quá khứ.
Người ở-lại sẽ đón điều mới đến. Chủ nhân mới của ngôi nhà sẽ làm nó khang trang hơn. Hoàn toàn là vô tình thôi, nhưng họ sẽ sớm xoá hết dấu vết của người rời-đi. Kí ức của người ở-lại sẽ được lấp đầy bằng sự mới mẻ – thứ mà họ thấy trước mắt hàng ngày, hàng giờ. Trong khi đó, kí ức của người rời-đi vẫn sẽ là hình ảnh ngôi nhà cũ khi mình còn sống ở đó. M. biết đấy, chẳng gì mạnh mẽ bằng ý chí của chúng ta, chẳng gì lý tưởng bằng suy nghĩ của chúng ta. Vậy nên, ngay cả khi hiện tại đã khác, người rời-đi vẫn sẽ sống với ký ức cũ.
Tôi nghĩ, cảm xúc này của tôi cũng tương tự như cảm xúc khi mỗi chúng ta rời khỏi bất kì mối quan hệ nào. Thực ra, người ở-lại hay người rời-đi đều sẽ có nỗi niềm riêng thôi. Chỉ là, đây cũng là một sự thích nghi. Dù là vai trò người ở-lại hay người rời-đi, chúng ta cũng cần thích nghi để mở lòng đón nhận điều mới đến.
THÍCH NGHI VỚI CUỘC SỐNG NHƯ CHƠI TRÒ LEGO
M. thương quý, tôi thì chẳng phải kẻ thích so sánh. Tôi chưa từng so sánh bản thân với người khác, cũng chẳng mấy khi nghĩ đến sự tồn tại của chữ “Nếu như…”. Tuy nhiên, biến cố xảy ra trong cuộc sống giống như một “cú đánh” điếng người. Tôi từng chạnh lòng nghĩ… Có lẽ ở thời điểm tôi gặp biến cố, có lẽ ai đó đang hạnh phúc. Khi cậu đang gặp chuyện không vui, một người khác lại gặp may mắn bất ngờ. Đâu đó, có người đã đạt thành tựu trong công việc, và ai đó vừa kết hôn,…
Nếu có thể đứng từ xa để nhìn toàn cảnh, ta sẽ thấy cuộc sống đáng ngạc nhiên vô cùng. Ai nấy đều có màu sắc cho riêng mình, không thể trộn lẫn. Chúng ta không thể giống nhau. Chúng ta càng không hiểu rõ màu sắc đối phương đang có.
Điều ta có thể làm chỉ là học cách thích nghi với màu sắc mình được trao. Thế giới muôn màu này sẽ cho ta cơ hội và thử thách, để ta trân trọng những gì mình có. Hơn thế nữa, còn là trân trọng màu sắc của người khác.
Bởi VÌ TA CÓ NHAU mà cuộc sống trở nên đa mảnh, đa sắc! VÌ TA CÓ NHAU mà dù cuộc sống không hoàn hảo vẫn sẽ rất đặc biệt! Cũng VÌ TA CÓ NHAU mà dù không đầy niềm vui vào MỌI LÚC, vẫn đủ thấy biết ơn TRONG TỪNG KHOẢNH KHẮC!
Bạn thân mến, chúng ta đồng hành cùng nhau để làm cho khối hình lego thêm đa dạng và đẹp đẽ. Vậy nên, nếu lúc nào đó, cậu cảm thấy khó khăn và cần người chia sẻ, cậu có thể viết email cho tôi. Ít nhất, khi chúng ta có người lắng nghe, hành trình trưởng thành này cũng vơi bớt áp lực đi cậu nhỉ?
– Nhấn để vào hòm thư dành cho cậu –
Thương cậu nhiều,
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>