Lưu ý: Nội dung thư có chứa những miêu tả gây khó chịu cho người đọc, cậu vui lòng cân nhắc kĩ trước khi đọc.)
Thương gửi bạn thân mến,
Cậu biết không, bản thân tôi đã trải qua nhiều năm sống chung với sự tiêu cực. Không biết cậu cùng từng như vậy hay chăng? Vào một ngày, tôi quyết định, mình sẽ “vẽ” lại hình dáng của nỗi đau.
Tôi muốn, nó giúp cho tôi, cho cậu và tất cả chúng ta một cơ hội đối diện với thứ cảm xúc mơ hồ như bóng ma, luôn day dứt và dày vò ta không ngừng. Tôi tin rằng, khi có thể nhìn nhận sự tồn tại của nỗi đau, ta sẽ thấu hiểu. Và một ngày nào đó, ta sẽ chiến thắng nó.Tất nhiên, điểm trừ là “bản vẽ” của tôi mang tính cá nhân. Tôi không dám mong cậu đồng cảm toàn bộ, nhưng sẽ rất tốt nếu có thể chạm tới một phần nào đó cảm xúc trong cậu. Như một cái neo làm điểm tựa, cậu có đà để chiến thắng nỗi đau lớn hơn… Như một sự đồng hành, cậu sẽ biết cậu không hề cô đơn trong cuộc chinh phục nỗi đau…
TỪ VẾT THƯƠNG CŨ
Đầu tháng 4, trời chỉ mới ấm trở lại sau nhiều tháng mưa dầm… Hôm đó là ngày chiếu tập cuối của bộ phim “Tuổi 25, Tuổi 21”. Tôi nhớ mãi không quên, hình ảnh Baek Yi Jin cô đơn, khóc và nhớ về kỉ niệm với Hee Do. Bỗng nhiên, vết thương cũ từ 8 năm trước của tôi theo đó mà “rách toạc”. Vết thương ấy là do chia tay mối tình đầu năm 20 tuổi, cũng tầm tuổi Yi Jin và Hee Do khi đó. Nguyên nhân chia tay đã chẳng còn quan trọng nữa, nhưng nỗi đau ở lại – thứ vẫn còn đang tồn tại và tiếp tục dày vò tinh thần tôi, đến từ SỰ MẤT MÁT. Như thể một mảnh trái tim đã từng bị dứt ra thì chẳng có cách nào chắp vá lại được.
Bản thân tôi cũng bất ngờ! 8 năm qua không hề chạm đến khu vực tổn thương ấy, cứ nghĩ là tất cả đã lành lại. Nhưng bây giờ mới biết là hoàn toàn không phải! Vết thương cũ vẫn có thể bị chảy máu và vẫn sẽ đau như nó đã từng.
Tôi không còn nhớ rõ về người yêu cũ. Thứ tôi nhớ là BẢN THÂN MÌNH của thời điểm ấy. Mình đã chìm trong nỗi đau như thế nào? Mình đã chống chịu với mọi thứ ra sao?
Nói sao nhỉ… Quá khứ ấy như cơn ác mộng mà tôi vĩnh viễn không muốn trở lại.
ĐẾN NỖI ĐAU NẶNG TRĨU
Cơn Đau Trên Cơ Thể
Khi cơn đau ập đến, toàn thân kiệt sức và đôi vai nặng trĩu. Tôi muốn nằm xuống nghỉ ngơi nhưng lại không thể nằm yên. Tôi muốn vận động cho ra mồ hôi, nhưng lại như không đủ sức. Cơ thể cứ đau nhức, đôi khi còn phát lạnh, dù đang giữa mùa hè. Bộ não tôi căng lên như dây đàn. Từng dây thần kinh siết chặt giữ đôi mắt tôi không được phép nhắm lại, dù chỉ trong 5 giây. Có lẽ nó biết, nếu lâu hơn một chút, tôi sẽ lại khóc.
Cổ họng tôi nghẹn ứ, đắng nghét. Không ăn được gì và cũng không thể nói được nhiều. Rõ ràng, tôi biết rằng cơ thể cần khoẻ mạnh để chống chịu lại nỗi đau, nhưng khi đang đau đớn, tôi lại không làm được gì cả.
Tôi thường nằm vào tư thế em bé, hoặc ngồi co ro ôm lấy đầu gối. Hai tư thế đó giúp tôi thấy an toàn. Người ta thường dặn là cứ cười lên, tự khắc thấy vui hơn đôi chút. Nhưng khi tôi muốn cười, thì lại càng thấy khổ sở hơn.
Đôi khi, hai chữ “không-thể” thực sự tồn tại theo cách bất lực như thế.
Nỗi Đau Bào Mòn Tinh Thần
Trong một cơ thể đang rũ xuống ấy, tinh thần còn gánh chịu cơn đau nặng nề hơn rất nhiều. Tinh thần hoang hoải như kẻ đi lạc giữa sa mạc mênh mông, vừa muốn buông xuôi, vừa muốn tiếp tục gắng gượng. Cả hai cảm giác đều là gánh nặng, tiếp tục chèn ép xuống vết thương đang “chảy máu”. Tâm trí tôi xao nhãng và mất tập trung. Tôi cố gắng bám víu vào thực tại. Nhưng bản thân trở nên nhạy cảm ơn bao giờ hết. Âm thanh như bị khuếch đại trong tai, một con bọ nhỏ cũng lọt vào tầm mắt. Tôi còn cố hít thở sâu với hi vọng – tinh thần có thể cảm nhận được sự tồn tại của chính nó.
Hai Thời Điểm
Cậu biết không, dù qua được bao lâu chăng nữa, thì vẫn có HAI THỜI ĐIỂM trong ngày… rất ngắn thôi nhưng đủ để đánh gục tôi. Một là vào BUỔI TRƯA, khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, và tất cả mọi người thả lỏng nghỉ ngơi; Hai là vào BUỔI CHIỀU TỐI khi mặt trời xa dần, mọi người trở về với cuộc sống riêng. Thời điểm ấy khiến tôi và nỗi đau của mình trở nên lạc lõng. Tôi sợ trở về trong thế giới riêng đầy cô đơn và lạnh lẽo. Tuy nhiên, nếu phải hoà mình trong cuộc vui nào đó, thì hẳn là sẽ rất giả tạo, vì chính tôi còn chẳng cảm giác được mình đang ở đâu nữa mà.
Cơn đau quá lớn có thể khiến cảm giác trở nên (gần như) tê liệt, có tác động kiểu gì cũng vẫn trơ lì. Tôi hoàn toàn không nhớ, mình đã đi qua những ngày tháng đó ra sao.
ĐI TÌM SỰ ĐỒNG CẢM VỚI NỖI ĐAU
Bạn thân mến,
Đứng trước nỗi đau của chính mình, tôi rốt cục lại hiểu sâu sắc rằng: Nỗi đau là thứ mình đừng cố hiểu hay cố hỏi vì sao, dù nó là của mình hay là của một ai khác. Việc ta có thể làm chỉ đơn giản là nhận thức sự tồn tại của nó, dùng tình yêu thương xoa dịu những phần cơ thể còn lại. Tình yêu thương sẽ đến từ bản thân chúng mình, hoặc những người ta tin tưởng nhất!
Tôi thường tìm đến bạn thân để nói chuyện rất lâu, mà chẳng đề cập đến cơn đau đang tồn tại. Tôi thích mình có thể gác lại cảm xúc tiêu cực, làm những việc chẳng liên quan. Những lúc đó, thấy mình hiệu suất cao lắm nhé! Cậu cũng có thể tìm đến bố mẹ, hoặc anh chị em, hoặc đồng nghiệp đáng tin cậy, miễn sao cậu thấy thoải mái là được.
Nhưng hãy nhớ rằng – Đối với nỗi đau, thả lỏng không có nghĩa là buông bỏ. Quan tâm không có nghĩa là chăm chăm vào đó. Rất khó để nói khi nào ta có thể vực dậy được sau một cơn đau, nhưng tôi vẫn có một chút tin tưởng là ngày ấy sẽ tới. Lâu hay sớm, ta không thể tự quyết định, ta chỉ có thể tự quyết định việc kiên cường gánh vác nó mà thôi.
Cuối thư, tôi muốn nhắn nhủ cậu rằng:
Đúng là tôi mang một tinh thần chằng chịt vết thương, nhưng cũng vì thế nên tôi càng muốn đồng cảm với những người đang một mình chịu đựng cơn đau mơ hồ. Tôi và CHUNG ở đây để gửi yêu thương cùng sự quan tâm đến “Nỗi đau” của cậu. Nếu một ngày hoang hoải trong những tiêu cực, hãy đến đây, chia sẻ cho tôi. Quả thật, tôi không thể làm được gì nhiều. Nhưng biết đâu đấy, sự hiện diện và nỗ lực lắng nghe của tôi sẽ giúp nỗi đau dễ chịu hơn phần nào.
Cảm ơn cậu đã đọc tới cuối lá thứ này,
Thương gửi cậu,
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>