The Letters | CHUNG

[Letter #28] Viết về sự bình thường của tôi

Xin chào bạn thân mến,

Hôm nay gặp mặt, cậu có thể thấy, tôi cũng có vẻ ngoài bình thường thôi, luôn để tâm đến chuyện hàm răng không đẹp, da có nhiều tàn nhang, ăn bận không có gì cầu kì hơn những chiếc áo oversize. Công việc làm freelancer của tôi đủ nuôi sống bản thân và dành ra tiết kiệm một chút cho tương lai. Những dự án cá nhân khác của tôi vẫn phát triển ổn định, không bùng nổ, cũng không có bứt phá. Tôi không quá học thuật, nhưng thích học những thứ có thể ứng dụng trong đời sống. Không có ai thích tôi, tôi cũng không thích ai.

Nói riêng về con người bên trong mình, tôi nghĩ mình sẽ không biết trả lời sao về điểm mạnh, nhưng lại có thể kể hàng tá điểm yếu khác nhau. Ví như tôi tự ti, hay lo âu. Tôi hoài nghi về mọi thứ. Tôi cầu toàn, nóng nảy, khó tính. Nếu có điều gì tôi thích, tôi thích rất trung thành, nhưng đa số là tôi không thích hoặc thích thời gian rất ngắn rồi từ bỏ. Lối sống của tôi càng không có gì đặc biệt hơn. Tôi ngồi máy tính làm việc hầu hết thời gian trong ngày, việc nấu nướng, đi dạo, làm vườn là những nội dung tôi hay xem trên Youtube nhưng chắc sẽ không có cơ hội cho các nội dung đó xuất hiện trên CHUNG, ít nhất là bây giờ.

Tôi là một người bình thường như vậy. Và tôi rất dễ dàng chìm vào giữa đám đông.

Đây là một điều đáng thất vọng với tôi của phiên bản 16 tuổi, khi đầu óc còn đầy mộng mơ, yêu thích những idol nổi tiếng vừa đẹp, vừa giàu, vừa hát hay. Nhưng nó là một điều lạc quan với tôi của phiên bản 30 tuổi.

Vì sao lại thế?

Bởi vì, việc là một người bình thường chưa bao giờ tạo ra giới hạn cho tôi. Tôi tìm thấy thêm khía cạnh lạc quan và thú vị trong cuộc sống ngay trong những điều bình thường của mình.

Quay trở lại một câu chuyện cũ thế này. Thực ra, tôi đã muốn, đây là video đầu tiên đăng tải trên Youtube của CHUNG, nhưng vì tôi quá sợ camera, nên đành từ bỏ ý định suốt 1 năm nay. Cho đến bây giờ, tôi xuất hiện ở đây, lúc này, là một bước tiến vô cùng lớn với cá nhân tôi. 

Nhưng để nói là có cú hích gì đặc biệt khiến tôi làm được điều mình đã trì hoãn từ lâu? Thành thật là không. Động lực đến một cách rất tự nhiên như nó đã tới đúng thời điểm chín muồi vậy. Bởi vì tôi đã nghĩ đến ý định này lâu nay, bởi vì năm nay tôi lớn rồi, bớt nhút nhát ngại ngùng rồi. Có thể còn có những lý do khác nữa mà tôi không gọi tên được hết. Tôi chính là như vậy. Tôi không có những câu chuyện đặc biệt truyền cảm hứng, không có những biến cố, không có sự kiện nào phi thường để khiến tôi thức tỉnh và thay đổi. Tôi thay đổi như một lẽ tự nhiên. Đó là điều thú vị đầu tiên mà tôi phát hiện ra trong sự bình thường của mình.

Mặt khác, tôi cũng học được cách nhìn nhận vào khía cạnh lạc quan trong các vấn đề xảy ra.  Ở đây, cậu có thể dễ thấy rằng, CHUNG của tôi rất nhỏ. Với tư cách là người làm nội dung, tôi cũng từng nhiều lần đánh giá xem mình có nên tiếp tục hay không, nhưng với tư cách là Thu, tôi lại nghĩ, khi có ít người ở đây thì tôi sẽ được thoải mái thử nghiệm điều mình muốn. Đối với người tự ti như tôi, thì giá trị tích cực của sự bình thường chính là SỰ TỰ DO.

Tất nhiên, ở đây, tôi vẫn phải lưu ý rằng, nó chỉ là một khía cạnh nhỏ, trong bức tranh rất lớn và đa chiều của cuộc sống. Việc làm nội dung, giao tiếp với những người mình chưa từng gặp không phải chuyện đơn giản. Sự tự do tôi có vẫn sẽ luôn nằm trong những khuôn khổ nhất định, để phục vụ cho mục tiêu mà tôi đề ra… Đó là xây dựng CHUNG trở thành một chốn nhỏ, an ủi bản thân tôi và ai đó khi họ cần. Miễn là còn 1 người xem, tôi không dám mong cầu nhiều hơn, tôi sẽ cần làm nội dung một cách có trách nhiệm với người xem ấy và với chính tôi.

Trở lại chủ đề về sự bình thường mà chúng ta đang bàn tới, tôi nghĩ rằng, chúng ta đều biết về sự thật, là ai cũng sẽ có những điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, ai cũng là người bình thường thôi. Tuy nhiên, chỉ khi nào ta học được cách chấp nhận sự thật ấy thì mới có thể ngừng bận tâm đến điểm yếu của mình và thực sự giải phóng khả năng bản thân.

Có điểm yếu ấy à? Cũng ổn thôi.

Rồi sao nữa?

Bạn thân mến,

Tôi viết nội dung hôm nay, mong những người còn đang tự ti về khuyến điểm mình có sẽ cảm thấy yêu thương bản thân hơn. Nhưng nếu cứ nói mọi thứ sẽ ổn thì lại trở thành sự ru ngủ. Tôi hi vọng, ta chấp nhận chứ đừng thoả hiệp. Đừng thoả hiệp với sự làng nhàng, đừng thoả hiệp với ý nghĩ mình ổn rồi mà trì hoãn không muốn cố gắng. Tôi hi vọng khi ta hiểu về bản thân rồi, ta có thể mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và hết mình trong mọi việc.

Cậu có thể thấy rằng, dù CHUNG rất ít người quan tâm, thì tôi vẫn đang làm nội dung đều đặn. Dự án kinh doanh của tôi rất nhỏ, không dễ dàng mang về doanh thu vài triệu, vài chục triệu như cách các Tiktoker trên mạng xã hội chia sẻ, nhưng tôi cũng đang cố gắng đổi mới và thích nghi trong từng nội dung mình làm ra. Ngay cả việc học là thứ tôi khá e sợ, nhưng tôi đang có các lớp học ngoại ngữ để não được tập luyện hàng tuần.

Liệu có điều gì trong số những thứ kể trên sẽ bứt phá, và chăng nếu không bứt phá thì tôi có thể làm tới bao giờ? Tôi đều không biết. Đó đều là chuyện của tương lai. Còn ở hiện tại, tôi chỉ có thể nói là mình muốn cố gắng. Nếu một ngày tôi dừng lại, đó sẽ là ngày tôi có một ý tưởng tốt hơn để bắt đầu.

LỜI KẾT

Tôi hi vọng rằng chỉ riêng việc chúng ta gặp mặt nhau hôm nay sẽ là một sự khích lệ nhỏ bé để cậu tin vào những điều bình thường mà tuyệt vời của cuộc sống. Cậu có thể sẽ sớm quên đi điều tôi đã chia sẻ, không sao cả, nhưng xin đừng quên đi một vài ý nghĩ tốt đẹp nào đó đã xuất hiện trong tâm trí cậu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Hãy biến nó thành sự thật theo cách cậu muốn!

Thương gửi cậu,

LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *