The Letters | CHUNG

[Letter #25] 30 Điều Tôi Học Được Trước Tuổi 30

Xin chào bạn thân mến

Lá thư hôm nay ghi dấu một cột mốc quan trọng với cá nhân tôi – Tôi đã bước sang tuổi 30! Thực sự, tôi đã bắt đầu nghĩ về nội dung của lá thư này từ nhiều tháng trước, nhưng để kể cho hết những điều vừa thú vị, vừa nhức nhối ở độ tuổi 20 thì không hề dễ dàng. Tôi hi vọng, lá thư này sẽ là có điều gì đó ý nghĩa với cậu. Nếu được như vậy thì tôi cũng thấy tuổi 20 đầy màu sắc của mình có thêm phần đặc biệt.

30 ĐIỀU CHO TUỔI 30

1. Điều đầu tiên, tôi có suy nghĩ rằng, trưởng thành chính là quá trình ta hoàn thành những lời hứa thuở nhỏ.
Khi còn là đứa trẻ, có lẽ, đã vô số lần, chúng ta tưởng tượng hình ảnh mình lớn lên như thế nào. Trong những kí ức vụn vặt tôi còn nhớ được, có khá nhiều điều tôi đã đạt được ở hiện tại. Chúng đủ để tôi hài lòng với cuộc sống mình đang có, không cần phải nuối tiếc vì những ước muốn đã trở nên xa vời.

2. Tôi nghĩ chúng ta không thể tránh khỏi tổn thương trong quá trình trưởng thành. Nếu đã thế thì đừng đặt mục tiêu mình sẽ mạnh mẽ, gai góc tới mức không bị thương, mà hãy đặt ra mục tiêu là mình sẽ đủ khả năng để biết cách chữa trị cho vết thương ấy, và nếu tốt hơn, mình sẽ biết, đâu là điểm dừng để vết thương không sâu hơn.

3. Một số điều không tích cực về bản thân không phải chuyện tệ như tôi vẫn tưởng. Ý tôi là, tôi tự ti một chút, thì tôi sẽ khiêm tốn và cầu thị hơn. Hay nỗi buồn thường trực giúp tôi nhìn nhận mọi thứ một cách chậm rãi, sâu xa hơn. Tôi nghĩ, một trong những thành công mà tôi đạt được trong 10 năm qua chính là biết chấp nhận những điều không hoàn hảo của mình.

4. Trầm cảm. Tôi là một đứa trẻ nhút nhát và nhạy cảm. Từ những năm 16 tuổi, tôi đã rất dễ cảm thấy cô đơn, luôn buồn rầu, không vì lý do gì cụ thể. Một thời điểm nào đó, nỗi buồn hoá thành cơn trầm cảm, làm tôi không ngủ được, tự làm đau bản thân và luôn tự đổ lỗi cho mình khi có chuyện không vui xảy ra. Bây giờ nghĩ lại cảm giác đó, trí óc tôi hình dung chúng như những đám mây xám, khiến cuộc sống của tôi tăm tối. Từ khoảng 27 tuổi đến giờ, tôi đã khỏe hơn, tích cực hơn. Nhưng tôi biết, trầm cảm vẫn ở đây. Điều khác biệt chỉ là tôi sống rất đỗi bình thường và không e ngại về sự tồn tại của trầm cảm. Nó là bạn đồng hành của tôi, là một phần con người tôi.

5. Yêu bản thân hơn. Có một điều tôi rất muốn gửi đến mình của năm 20 tuổi là, hãy biết yêu bản thân nhiều hơn, để có lòng tự trọng cao hơn. Việc chia tay người yêu khiến ta đau khổ cùng cực. Ta thấy như mình có thể bỏ hết tất cả mọi thứ, chỉ để giữ đối phương ở lại. Nhưng không. Người đã ra đi, cần phải để họ đi. Bản thân mình mới là người cuối cùng sẽ ở bên mình, luôn luôn là như thế. 

6. Những cuộc cãi vã gay gắt hồi tôi 20 tuổi dần trở nên vô nghĩa. Những người tranh cãi với tôi năm ấy, giờ tản mác ở nhiều nơi trên địa cầu này. Họ học tập, sống, trưởng thành và chắc hẳn, họ đã gác lại sự ngông cuồng của tuổi trẻ, để ôm lấy bình yên trong cuộc sống đời thường. Tôi cũng thế.

7. Mong muốn thuộc về một cộng đồng.
Tôi không rõ vì lý do gì, tôi như con thuyền không tìm được bến neo đậu. Không thực sự có nơi nào khiến tôi thấy gắn bó khăng khít. Cảm giác thích, yêu mến, trân trọng thì vẫn có, nhưng để muốn gọi là “Nhà” thì chưa hẳn. Thế nên, khi tôi xây dựng CHUNG được 1 thời gian, tôi dần cảm thấy, việc có một nơi để thuộc về, thật ấm lòng và ý nghĩa biết bao. Bởi vì cộng đồng ấy giúp tôi thấy mình có giá trị, giúp tôi biết có người lắng nghe tôi, có ai đó cần đến tôi.

8. Đừng để tầm nhìn của mình bị cản trở bởi bộ lọc của người khác. Hồi nhỏ, tôi ghét một người, vì người lớn xung quanh bảo thế. Khi đi làm, tôi ghét một người, vì sếp của tôi kể nhiều chuyện không hay về họ. Nhưng rồi, khi tôi học về tư duy phản biện, về sự đa chiều của một vấn đề, khi tôi biết rằng, mình là kẻ xấu trong câu chuyện của người khác, tôi chợt vỡ lẽ ra – Có thể điều tôi biết chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, mà nếu vậy thì tôi nên thận trọng khi đưa ra kết luận.

9. Sự nhút nhát và trì hoãn khiến tôi tiêu tốn khá nhiều thời gian. Và tôi luôn thấy hối tiếc cho khoảng thời gian bị lãng phí ấy. 

10. Vì vậy, điều tiếp theo tôi muốn nói chính là – Chúng ta hãy đi nhanh lên. Muốn thử gì thì cứ thử, thoải mái trải nghiệm. Đặc biệt trong những năm mới ra với cuộc đời, khi ta chưa thực sự biết mình muốn gì. Việc trải nghiệm đa dạng sẽ giúp ta hiểu rõ về mình hơn và chọn được con đường để tập trung vào.

11. Không từ bỏ cơ hội được học, vì bất kì lí do bên ngoài nào. Tôi đã không nghĩ đến tầm quan trọng của ngoại ngữ và dễ dàng thỏa hiệp với hoàn cảnh khó khăn của mình, thế nên tôi đã không học Tiếng Anh đàng hoàng. Để đến sau này, tiếng Anh của tôi vẫn lẹt đẹt, và vài cơ hội đã đóng lại vì tôi thiếu ngoại ngữ. Tôi ước rằng, mình đã cố gắng tìm cách, chứ không phải nhanh chóng bỏ cuộc như vậy.

12. Khi lòng tin với bản thân giảm xuống, áp lực đồng trang lứa, sự ghen tị xuất hiện. Những cảm xúc nhỏ nhen này như sợi dây điều khiển con rối, trong đó, tôi là con rối, và thế giới ngoài kia là người điều khiển.

13. Hiểu về bản thân là một hành trình vô tận, tôi tin là vậy. Nhưng đừng để những hiểu biết hiện tại khiến cậu say NO với những cơ hội mới. Tôi thấy, lòng sẵn sàng của mình đang giảm dần theo thời gian. Vì thế, mong cho mỗi chúng ta có thể hào sảng mà say yes với cơ hội mới. Đây cũng là một cách để khám phá những tiềm năng mà ta chưa biết về bản thân.

14. Tôi có một folder nhỏ, lưu lại những lời khen và góp ý người khác dành cho tôi. Chúng là nguồn cổ vũ rất quý giá, bởi vì như điều trước tôi cũng vừa nhắc tới, chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu hết về bản thân mình, thế nên, ta cần đa dạng góc nhìn để biết, mình cũng có nhiều điểm tốt, còn những điều chưa được, thì vẫn có thể sửa chữa.

15. Ngày 6 tháng 9 năm đó đến với Sài Gòn, tôi không có một ý niệm là mình có thích nơi này hay không. Và ngày 9 tháng 6 vài năm sau, tôi rời Sài Gòn với một cảm giác hụt hẫng. Bởi tôi phải rời xa nơi đã chứng kiến sự trưởng thành của mình, nơi mà tôi luôn cảm thấy như, mình được ôm lấy trong sự quan tâm và giúp đỡ. Nhưng điều tôi muốn nói là – Chúng ta không thể tránh khỏi nuối tiếc trên hành trình trưởng thành của mình. Tôi rất thích Sài Gòn, nhưng tôi cũng phải rời Sài Gòn để đi tìm điều phù hợp và gắn bó với mình hơn.

16. Thích đọc sách là một trong những điều tôi ước mình đã làm được sớm hơn. Trong trang sách, tôi được sống ở nhiều cuộc đời khác, và cảm nhận niềm vui, nỗi buồn sâu sắc hơn.

17. Đi du lịch một mình rất vui. Tôi thường vừa đi vừa viết nhật kí. Và điều đó biến chuyến đi của tôi thành cuộc trò chuyện dài với chính mình. 

18. Tôi thích uống matcha, và lối sống xanh khiến tôi thấy mình khoẻ mạnh. Ăn nhiều rau hơn, luôn uống nhiều nước, và tập thể dục, những điều này giúp tôi vui vẻ hơn tôi nghĩ.

19. Khi bị tổn thương, việc đầu tiên tôi muốn làm là bỏ mạng xã hội. Tôi từng bỏ mạng xã hội trong vòng 3 tháng. Cảm giác khi ấy khá nhẹ nhõm. Tất nhiên, tôi không cho rằng, việc cai mạng xã hội là phương thức chữa bệnh cho mình. Tôi chỉ cảm thấy, việc đó giúp giảm bớt gánh nặng lên tinh thần. Hết những tin tức tiêu cực, vô lí mà người ta dùng để câu view. Hết những áp lực đồng trang lứa từ sân khấu của người khác. Hết cả khao khát gây sự chú ý với mọi người. Tôi sống ở thế giới đúng với những gì mình có, trong một khoảng thời gian, đủ để mình khoẻ lại. 

20. Đối xử tốt với động vật. Những chú chó đã an ủi tôi trong nhiều khoảng thời gian khó khăn. Chỉ bằng dáng nằm thoải mái khi ngủ say, bằng đôi mắt tròn chỉ chứa một mình tôi, hay đêm muộn ấy, trong dáng vẻ ngái ngủ, các em vẫn sẽ đón tôi nhiệt tình. Nhờ những chú chó của mình, bây giờ, tôi đều đặn ủng hộ cho các tổ chức cứu trợ chó mèo. Tôi mong trong tương lai, tôi sẽ có khả năng để làm được nhiều hơn nữa cho các loài động vật đang dần mất ngôi nhà tự nhiên của chúng.

21. Có ý thức về tiền và biết tiết kiệm sớm hơn. Thực ra đến giờ, tôi vẫn chưa thoát được cái bẫy định giá nhiều thứ bằng tiền bạc. Tức là, việc nào ra tiền, tôi đề cao nó, việc phi lợi nhuận, như làm CHUNG chẳng hạn, dù cho tôi cảm thấy vui vẻ, thì tôi vẫn có cảm giác mình chưa thực sự làm được gì cả. May mắn cho tôi là cuộc sống hiện tại không thiên lệch về bên nào. Vật chất tôi làm ra vẫn đủ lo cho bản thân mình và tiết kiệm một chút, mặt khác, tôi thích nghi được với mức sống vừa phải – đồ đạc đủ dùng theo nhu cầu, chứ không dư giả.

22. Và đó cũng là một trong số nhiều biện pháp tôi sử dụng để kiểm soát ảnh hưởng của tiền lên cuộc sống. Tôi không chắc điều này có đúng trong mọi trường hợp hay không, nhưng có thể tránh xa dòng chảy xu hướng áp dụng với tôi khá ổn. Việc mua sắm không phải là ưu tiên của tôi, nên tôi tiết kiệm được tiền bạc và thời gian, khi không phải so sánh, chọn lựa đồ đạc. Sau này, khi có điều kiện hơn, tôi sẽ cố gắng nâng cấp lên những món đồ chất lượng, để bản thân cảm thấy thoải mái.

23. Những giận dỗi trong gia đình, với năm 20 tuổi thì rất to tát. Ta không muốn kiềm chế sự tức tối, gắt gỏng của mình. Qua đi 10 năm, ta lớn thêm 10 tuổi, cha mẹ già đi 10 tuổi. Chợt thấy tất cả đều đang già đi rồi. Ta không có nhiều thời gian để chiến tranh lạnh, không có nhiều tiền bạc để phung phí cho những thú vui ngắn ngủi. Giờ thì tôi chỉ mong, mình có đủ tiền để cha mẹ sống thoải mái hơn, mình có nhiều chuyện để kể trong bữa cơm gia đình. Chỉ là, ước muốn có thể đơn giản là vậy, nhưng không hẳn đã dễ. Bởi vì khoảng cách thời gian, sự khác biệt và đổi thay của xã hội vẫn đang ảnh hưởng lên mỗi chúng ta.

24. Năm 21 tuổi, tôi lo lắng về việc, mình sẽ phải sống như bản kế hoạch chuẩn mực mà nhiều bậc phụ huynh đề ra cho con cái. Kiểu là – 18 tuổi tốt nghiệp cấp 3, 22 tuổi tốt nghiệp đại học, 23 tuổi làm việc ổn định ở công ty nào đó, 24 tuổi kết hôn. Nhưng khi viết những dòng này, tôi 30, và cuộc đời tôi không diễn ra theo những chuẩn mực trên. Tôi hiểu rằng, hoá ra mình có quyền lựa chọn. Dù cuộc sống của tôi xảy ra biến cố, khiến nhiều ước muốn trở nên bất khả thi, nhưng tôi vẫn luôn có sự lựa chọn. Chọn cuộc sống tự do và độc lập như mình muốn.

25. Gia đình có thể là đôi cánh nâng đỡ ta bay cao, cũng có thể là gông kìm nhấn chìm ta trong đau khổ. Đối với tôi, khái niệm về Gia đình chỉ chứa 2 màu đen trắng, phân tranh nhau đến gay gắt. Nếu muốn thỏa hiệp, người ta sẽ phủ một lớp vỏ bọc lên các vấn đề,  để né tránh chúng.

26. Có một người để thần tượng, giống như có thêm một người bạn đồng hành. Khi cần sự khích lệ, ta nhìn sản phẩm của họ, nhìn cách họ làm việc. Song, tình cảm giữa fan và idol cũng là thứ tình cảm không bình đẳng, vì thế, đừng dồn hết tất cả tiền bạc, thời gian,… để tập trung vào thần tượng. Chúng ta còn có bản thân mình và tương lai dài phía trước.

27. Nếu khán giả yêu mến ta vì con người ta, họ sẽ ở lại. Nếu họ yêu vì một sản phẩm cụ thể nào đó, họ sẽ rời đi khi ta tạo ra một sản phẩm hoàn toàn khác. Hãy cứ bình thường hoá chuyện bắt đầu yêu thích và cả chuyện ngừng yêu thích.

28. Chúng ta không cần vẻ ngoài gai góc để nhắc mình mạnh mẽ. Ít nhất thì, ta không cần nó như ta tưởng. Tôi từng để mái tóc ngắn như nhân vật nữ chính của bộ phim “You Are Handsome” (2009) suốt 10 năm. Tôi nghĩ, mái tóc ngắn đó giúp tôi mạnh mẽ như con trai. Cho đến khi, thời điểm tới đúng thời điểm, tôi nuôi tóc dài trở lại. Những năm sau này, biến cố gia đình xảy ra còn nhiều hơn trước, tôi đã đi qua chúng với mái tóc dài. Khi gặp biến cố ngặt nghèo, tôi nhận ra, mình vững vàng hơn mình tưởng. Trí não tôi kiên định với kinh nghiệm nó được học, chứ không phải mái tóc, hay bất kể điều gì khác.

29. Cuộc sống của tôi rõ ràng hơn khi tôi bắt đầu viết nhiều hơn. Tôi nhớ được mình đã xem gì, đọc gì và cảm nhận gì từ tất cả những chuyện diễn ra trong cuộc sống. Tôi biết mình thích gì, và có ước mơ gì để theo đuổi một cách nghiêm túc hơn.

30. Điều cuối cùng, trưởng thành mang tới những thay đổi vô cùng lớn. Lớn tới mức, dù tôi nghĩ mình có thể đoán trước được, nhưng khi nhìn lại con người hiện tại, tôi vẫn phải bất ngờ vì sự kì diệu của quãng thời gian đã qua. Sự trưởng thành với tôi là một hành trình đặc biệt.

LỜI KẾT

Bạn thân mến,

Cảm ơn cậu vì đã chọn lắng nghe CHUNG.

Có một sự thật mà cậu không biết, đó là giữa những biến cố ngặt nghèo, những đợt tinh thần khủng hoảng nặng nề, tôi đã không buông bỏ bản thân và muốn sống tiếp, vì tôi muốn được tiếp tục đồng hành cùng cậu.

Từng cái like, lượt follow mới, đôi khi là bình luận chia sẻ, và cả tin nhắn, email đã gửi đến CHUNG, tất cả đều là sự động viên lớn cho tôi đấy, bạn thân mến ❣️ Cảm ơn cậu vì điều đó! :”>

Tôi dành một điều ước của tuổi mới để hi vọng rằng, cậu sẽ luôn mạnh khoẻ – sống tốt ở khoảnh khắc hiện tại – tập trung vào bản thân,…

Và đừng quên rằng: SỰ HIỆN DIỆN CỦA CẬU VÔ CÙNG CÓ Ý NGHĨA (nếu cậu không tin lắm, thì ít nhất cũng tin là điều đó luôn đúng tại CHUNG 😉)

Thương gửi cậu

LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *