Cất cánh rời Nội Bài khi trời vừa hửng sáng, tôi đến với Singapore còn đang ngột ngạt vì cơn mưa giấu mình sau tầng mây dày đặc. Cảm giác trong tôi vừa lạ lẫm với một chút hoang mang, vừa háo hức hoà vào dòng người đang trở về thành phố, nghe vang vọng đâu đó còn có âm thanh quen thuộc của tiếng Việt. Dịp này rất nhiều người đến Singapore với cùng một mục tiêu – Tham gia The Eras Tour 2024 của Taylor Swift. Tôi cũng vậy.
Đã lâu rồi chúng tôi không đến một đất nước hoàn toàn mới thế này, nên điều gì cũng trở nên mới mẻ thêm đôi phần lo sợ – Sợ đi sai tàu, sợ muộn giờ, sợ hết tiền mặt, vân vân… Nhưng Singapore đã đón tiếp chúng tôi một cách thuận lợi. Bằng tuyến đường tàu điện từ sân bay về khách sạn không gặp trở ngại gì, bằng những quán ăn dọc đường chúng tôi đi bộ về cũng rất hấp dẫn. Là một người có khẩu vị khá thoải mái, tôi thấy đồ ăn của Sing có đặc điểm là hơi lạ miệng, nhưng dễ ăn.
Cậu biết đấy, cơn oi bí của thời tiết khiến ấn tượng đầu tiên của chúng tôi xấu đi một chút. Bù lại thì ngắm những dãy nhà san sát, với lớp sơn sáng sủa, những con đường sáu làn thoáng đãng, khiến cho tôi thấy thoải mái hơn phần nào. Ở Singapore vào đúng dịp đông đúc, nên chúng tôi phải đợi chờ khá lâu mới check in phòng khách sạn được. Một điều tôi thích ở khách sạn tôi đến là hệ thống tự động tiện lợi, các bạn nhân viên cực kì nhiệt tình hỗ trợ chúng tôi, nhưng một điểm mà tôi không thoải mái lắm là căn phòng nhỏ xíu và không có tủ quần áo, không có tủ lạnh cất đồ dùng cần thiết và bồn rửa mặt nhỏ, dễ văng nước ra ngoài làm ướt sàn.
Chợt tôi nhận ra một sự thật thú vị… Singapore lạ lùng theo cách… đáng mến! Hầu hết mọi điều đều có những mặt không ổn và được bù lại bằng những mặt tiện lợi thì phải. Tôi nghĩ mình không nỡ chê nơi này, dù khởi đầu đang khá bức bối.
Tôi dành chiều và tối ngày đầu tiên để khám phá tàu điện, xe bus ở Singapore. Đây là trải nghiệm tôi yêu thích ở Singapore. Bởi các phương tiện công cộng không có mùi đặc trưng, gây áp lực cho người xa lạ như tôi. Những tuyến đường tôi đi chẳng gặp khó khăn gì – Chỉ cần lên xe – quẹt thẻ là xong hết. Nhưng mặt khác sẽ không thuận lợi lắm cho những người không biết sử dụng Google Maps vì bến xe rải rác khắp nơi, còn ga tàu có nhiều làn khác nhau để đưa bạn đi xa khỏi điểm đích… Tất cả sẽ đều cần sự chủ động của cậu, cứ như xe và tàu mặc định chúng ta đã tự biết hết rồi vậy 😉
Ngày thứ 2 và ngày thứ 3 ở Singapore, tôi tận hưởng buổi sáng trong lành, dịu dàng với làn gió thổi nhẹ nhàng, luồn vào từng kẽ lá, lung linh trước tia nắng mềm mại. Điều tôi thích nữa ở Singapore là sự sạch sẽ.
Không quá bất ngờ đúng không? Nơi đây vốn đã nỏi tiếng nhờ sự sạch sẽ rồi. Tôi biết vậy mà vẫn thấy ấn tượng vô cùng, khi được trực tiếp trải nghiệm, trực tiếp bước đi thong dong, hoà mình vào bầu không khí dễ chịu ấy. Tôi còn chẳng muốn đeo khẩu trang lâu, chẳng muốn che chắn mình đằng sau lớp khẩu trang vì Singapore quá thoải mái, và… tự do?! Khi ở Singapore tôi cảm thấy mình được thả lỏng, vì không có những căng thẳng như phải cố tránh ổ gà trên vỉa hè, hay né sang một bên cho chiếc xe máy nào đó. Xung quanh cũng có nhiều người đi bộ giống tôi, tôi thấy mình không cô đơn chút nào.
Có mặt ở sự kiện The Eras Tour là toàn bộ hoạt động của tôi trong ngày thứ 2. Tôi háo hức đến mức ngồi không yên, hết đọc sách (Tôi chọn Crazy Rich Asian cho chuyến đi Singapore) và ngắm mọi người xung quanh. Hầu như mọi người đều giữ nụ cười tươi rói trên môi, từng nhóm bạn tranh thủ chụp lại những tấm hình để đời. Tôi nghĩ, hẳn họ sẽ dùng chúng làm avatar Facebook trong thời gian rất dài. Bởi nó lưu lại khoảng thời gian các bạn được đến gần với nghệ sĩ mình yêu, khoác lên người bộ váy thật đẹp, và mỉm cười thật hạnh phúc, mãn nguyện. Tôi cũng có một tấm ảnh như vậy, chỉ là không mặc váy thôi, hehe.
Tôi vào sân từ lúc 6 giờ chiều, khi mặt trời vẫn còn ngập ngừng sau đám mây, muốn ló ra, rồi lại khuất dạng. Trong 1 giờ đồng hồ đợi đến thời khắc bắt đầu chương trình, tôi cảm thấy như thời gian có thể nhanh chóng và ngắn ngủi đến vậy. Tôi cứ liên tục nhìn đồng hồ và thầm ước – vừa mong nhanh lên để tôi thấy Taylor, vừa mong chậm thôi để kéo dài niềm vui này. Và trong suốt 3 tiếng sự kiện, tôi vẫn cứ mong mỏi thời gian có thể chậm lại một chút…
3 tiếng tham gia concert, bất kì concert nào, cũng đều sẽ là thời gian cậu được rũ bỏ những gánh nặng về trách nhiệm, những phiền muộn về tình cảm, và được hát vang một giai điệu nào đó mà không cần sợ người ta đánh giá. Cậu cứ là chính mình một cách cuồng nhiệt, say mê nhất. Đối với tôi, đây là một điều quý giá mà không sự kiện nào diễn ra trong cuộc sống thường ngày có thể mang lại theo cách thực sự trọn vẹn. Và cũng vì thế, nên bước ra khỏi sự kiện, tôi hụt hẫng đến trầm buồn. Taylor hát xong, niềm vui cũng qua rồi…
Concert đưa ta đến những mỗi lương duyên thú vị. Tôi gặp L. trong lúc đang đứng giữa dòng người đông đúc đi xuống ga tàu điện. Cô bé mới sang Singapore vào buổi sáng, còn chưa rành đường, điện thoại sắp hết pin, không biết làm sao để về được, và cô bé đã chọn hỏi tôi, bằng tiếng Anh. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng những câu tiếng Anh đơn giản, ngập ngừng, cho đến khi tôi nhận ra, cô ấy là người Việt Nam, cô ấy thở phào một cái. Tôi giúp cô ấy trở về khách sạn, con tôi cũng tự đi bộ về khách sạn của mình. Đêm ấy, tôi no một bụng nước, chẳng ăn thêm được gì, người mệt nhoài nhưng chẳng muốn ngủ chút nào.
Vài giờ đồng hồ trước khi rời Singapore, tôi đã thấm mệt sau 3 ngày ngủ rất ít và liên tục di chuyển. Ở sân bay Changi, cái thác nước Jewel đẹp hút mắt, làm tôi muốn nán lại ở Terminal 1 lâu thêm đôi chút nhưng tiếc là không thể. Tôi còn bữa trưa chưa ăn, phải check in vé máy bay trước rồi còn chợp mắt vài phút. Khung cảnh xinh đẹp, tươi xanh của Jewel được tôi cố gắng ghi nhớ bằng mắt. Đẹp, sạch và tự do. Tôi thích nơi này. Chắc chắn là thế!
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>