Những ngày mùa hè rực rỡ màu sắc, đầy sức sống và niềm hân hoan, nhưng khung cảnh đẹp đẽ ấy dường như hơi bạc bẽo, khi nó không biết, nỗi buồn đang khiến lòng tôi tối tăm như địa ngục.
CÓ MỘT NGÀY NHƯ THẾ
Một ngày nọ, nắng lên từ rất sớm, chiếu những tia nắng mỏng manh xen qua kẽ lá. Bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây. Cây xoài vẫn thường đung đưa bên cửa sổ cũng đang dần đậu quả. Những chú chim nhỏ bay qua bay lại, thỉnh thoảng đậu xuống bậc cửa và hót líu lo. Trong phòng, tôi nghe đâu đó tiếng thạch sùng vang lên như muốn nhắc về sự hiện diện của nó. Tiếng mối nhỏ nhỏ trong cái bàn cũ. Cuộc sống đã diễn ra như vậy khi mà tôi đang khóc.
Sự mâu thuẫn đầy bất an giữa khung cảnh rực rỡ của mùa hè và lòng tôi tăm tối. Như thể, vạn vật đang vui vẻ, không đoái hoài tới tôi đang một mình khổ sở. Tôi đã phải tự chiến đấu với những cảm xúc tiêu cực như vậy. Những nỗi buồn vô hình càng đau đớn hơn trong sự cô đơn. Thật xót xa…
BẬT KHÓC GIỮA TRỜI XANH
Tình trạng này diễn ra với tôi rất nhiều lần trong nhiều năm qua. Thường thì tôi cứ một mình chịu đựng. Dẫu có khóc cũng kìm nén tiếng nức nở để không ai biết mình đang khổ sở. Tôi chấp nhận sự thật rằng, cuộc sống được hoạ bằng những mảng tối và sáng. Khi tôi chìm trong nỗi buồn, có ai đó đang hạnh phúc… Có ai đó đang khóc, có ai đó đã thăng tiến, lại cũng có thể sắp kết hôn,…
Thử tưởng tượng nếu chúng ta được bay lên, nhìn cuộc sống từ xa rất xa. Không biết chúng ta sẽ ngạc nhiên cỡ nào khi nhìn thấy thế giới đa sắc đa hình như trò chơi lego. Ai nấy cũng đều có một màu sắc riêng. Ta không thể giống nhau, nên rất khó để thực sự hiểu những điều mình không được trải qua. Thứ tốt nhất ta có thể làm cho chính mình chỉ là sống đúng với những gì mình có. Chỉ vậy thôi.
RỒI TA VẪN BÊN NHAU CHỨ?
Nếu tôi cứ kiên trì, liệu có ngày nào đó, tôi cũng sẽ đến được “mảng sáng” của mình? Lúc đó, tôi cũng không biết được có ai đang chịu đựng mảng tối của họ hay không.
Trở lại với câu chuyện đầu lá thư này, dù rằng cảm giác của ngày hôm đó rất buồn và ấm ức, nhưng sau này, khi khoẻ lại, tôi vẫn mỉm cười hài lòng. Vì sao thế?
Bởi khi tôi tuyệt vọng, thế giới xung quanh dùng cách thức của nó để nhắc cho tôi nhớ mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Nhờ vậy, tôi cũng có hi vọng rằng mình sẽ bình thường trở lại. Như trời vẫn xanh, như chim vẫn hót, như dòng nước vẫn gợn sóng đón gió.
Và cũng tiếp tục tin tưởng rằng: Mặc kệ những khác biệt trong cuộc sống, tôi ở đây, cỏ cây hoa lá, mây trời vẫn ở đây và đâu đó, cậu cũng sẽ ở bên CHUNG và tôi. Chúng ta đồng hành cùng nhau để ghép nên bức tranh cuộc sống vô biên. KHÔNG HOÀN HẢO NHƯNG ĐẶC BIỆT. Ta mở lòng chia sẻ với nhau màu sắc của mình, để đôi phương cảm thấy không cô đơn và cũng để mỗi người thêm đậm màu sắc.
Bạn thân mến,
Vì có nhau…
nên mỗi ngày dù không hoàn hảo vẫn đặc biệt,
dù không đong đầy niềm vui MỌI LÚC, nhưng vẫn đủ đầy lòng biết ơn TRONG TỪNG KHOẢNH KHẮC.
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>