Xin chào bạn thân mến,
Trong những bộ phim drama Hàn tôi từng xem, chỉ có 2 nhân vật nữ mà tôi cảm thấy được gắn kết đặc biệt. Một người là Chae Song Hwa của “Hospital Playlist“, và người còn lại là Chae Song Ah của Do You Like Brahms?.
Đối với tôi, Song Hwa là hình tượng trong mơ, là hình tượng mà tôi luôn ước ao với tất cả lòng yêu mến. Nhưng cũng sẽ chỉ dừng lại ở niềm ước ao thôi, vì Song Hwa dường như quá xa vời và khác biệt so với tính cách, cũng như khả năng của tôi. Trong khi đó, Song Ah trong Do You Like Brahms chính là hình tượng mà tôi muốn phấn đấu để trở thành. Lý do vì sao thì tôi sẽ kể ngay ở phần tiếp theo sau đây. Nhưng trước khi bắt đầu, một lần nữa, tôi muốn gửi lời nhắn nhủ quen thuộc rằng, nếu trong thời gian ngắn chúng ta cùng trò chuyện, cậu được khơi gợi nên một vài ý tưởng thú vị nào đó. Hãy trân trọng chúng, hãy nghĩ về chúng, như một phần của quá trình thấu hiểu và yêu thương bản thân, được chứ?
Bạn thân mến,
Tôi đã xem Do You Like Brahms khoảng 5, 7 lần gì đó, cũng đã bắt đầu viết về Song Ah vài lần. Nhưng lần nào tôi cũng chỉ ngồi tần ngần hồi lâu, viết rồi lại xoá, mãi không biết phải bắt đầu thế nào. Tôi yêu nhân vật này. Vậy nên, từng con chữ có sức nặng hơn rất nhiều. Nếu dùng những từ ngữ quá lớn lao, thì không đúng với một cô gái như Song Ah. Nhưng nếu không, thì tôi lại thấy chẳng đủ để truyền tải hết tình cảm mình dành cho cô ấy. Đối với tôi, Song Ah là một nguồn cảm hứng tuyệt đẹp để khích lệ tôi hoàn thiện bản thân.
1. KIÊN ĐỊNH THEO ĐUỔI VÀ DŨNG CẢM TỪ BỎ
Điều đầu tiên, cũng là điều tôi đồng cảm sâu sắc nhất với Song Ah… đó là lòng kiên định – Có thể bền bỉ theo đuổi, cũng có thể dứt khoát để từ bỏ.
… Kiên định theo đuổi
Ngay từ mở đầu bộ phim, chúng ta đã được biết về câu chuyện của Song Ah, một cô gái từ bỏ 4 năm đại học và tấm bằng chuyên ngành Kinh tế mà “người mẹ nào cũng ao ước”, để thi lại vào chuyên ngành violin. Sau 4 lần bị từ chối, Song Ah của năm 26 tuổi bắt đầu hành trình theo đuổi âm nhạc thực sự. Đây là hành trình mà khi được hỏi – Liệu có hạnh phúc không, Song Ah sẽ cười thật tươi mà đáp rằng cô rất hạnh phúc. Cho tới năm 29 tuổi – năm cuối tại chuyên ngành violin, Song Ah một lần nữa đứng trước ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. Lần này, chúng đòi hỏi ở cô một quyết định còn khó khăn hơn trước. Sự khó khăn ấy thực sự như thế nào, chúng ta sẽ được biết chi tiết trong bộ phim, còn ở đây, tôi sẽ chỉ dừng lại ở riêng hành trình Song Ah theo đuổi violin suốt 12 năm.
Ban đầu, Song Ah được tiếp xúc với viôlông chỉ thông qua hoạt động trong câu lạc bộ. Đến khi quyết định thi lại, cô không nhận được sự ủng hộ của gia đình. Trong mắt bạn bè, quyết định của cô thật đáng ngưỡng mộ và ghen tị. Nhưng chỉ riêng Song Ah biết rằng, hành trình mà cô đang đi không hề dễ dàng… Hay nói đúng hơn, là nó vốn không có chỗ nào dành cho cô. Chính vết dị ứng trên cổ, vị trí ngồi cuối cùng của dàn nhạc đã luôn nhắc Song Ah về rào cản khó khăn mà cô chưa thể vượt qua.
Song Ah biết rõ những gì mình phải đối diện. Nhưng hành trình càng khó khăn, tinh thần càng toả sáng. Tôi dõi theo Song Ah mà thực sự ngưỡng mộ. Cô tự mình vượt qua tất cả những hoài nghi, nỗi cô đơn, khó khăn không thể giãi bày, để giữ gìn tình yêu với violin.
Dù việc học không thuận lợi, cô vẫn tìm kiếm một cơ hội được biểu diễn cùng dàn nhạc. Cô vẫn tập luyện chăm chỉ trong thời gian đi thực tập ở một vị trí không liên quan.
Mỗi khi bị lung lay, cô lại ngắm vào chiếc violon đã gắn bó cùng mình, lặng lẽ khóc rồi lại tiếp tục chơi.
Đây chính là sự kiên định mà tôi mong bất kì ai trong chúng ta cũng sẽ có được.
Bạn thân mến
Ở góc độ của một người đã gần 30 tuổi, dần biết đánh giá con đường sự nghiệp theo cách lý trí hơn, tôi hiểu: Lòng kiên định như Song Ah, đôi khi, chính là bất lợi. Nếu là bạn của cô ấy, có lẽ, tôi sẽ bảo Song Ah lựa chọn con đường dễ dàng hơn. Nhưng là một người trung lập, tôi lại thấy biết ơn vì sự lựa chọn của cô. Bởi vì Song Ah đã truyền cảm hứng mãnh liệt cho trái tim lạc lối, đầy tự ti của tôi.
Cô ấy đã tiếp thêm sức mạnh để tôi tin vào hành trình theo đuổi đam mê. Hành trình ấy sẽ là con đường trải hoa hồng… Gai góc cũng như những khó khăn, có thể làm ta tổn thương, nhưng nếu đủ yêu, thì việc tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp và hương thơm của hoa hồng hay chính là những thành quả mình đặt trọn tâm huyết sẽ là phần thưởng xứng đáng.
… Kiên định từ bỏ
Kiên định theo đuổi đam mê mới chỉ là một nửa lý do khiến tôi yêu thích nhân vật Song Ah. Một nửa còn lại chính là vì lòng kiên định của cô được vào thực tế cuộc sống. Khía cạnh này sẽ làm vỡ mộng bất kì ai, nhưng là điều cần thiết. Bởi nhờ sự xung đột gay gắt giữa đam mê và thực tế, ta sẽ có cơ hội tìm ra sự lựa chọn mà mình thực sự mong muốn.
Trở lại với câu chuyện của bộ phim, Song Ah phải đối diện với sự thực rằng – Lĩnh vực âm nhạc là một lĩnh vực cần sự thiên phú, cô không có điều đó nên mãi kẹt lại ở vị trí cuối cùng của dàn nhạc. Không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng với riêng tôi, Song Ah mang tới một cơ hội để tôi soi chiếu lại chính mình, và hành trình xây dựng CHUNG của mình… Trong hơn 3 năm làm CHUNG, tôi cũng có rất nhiều lần lung lay. Con đường này có thực sự dành cho mình? Có ai thực sự cần tới con chữ tôi viết không? Tôi vẫn hạnh phúc với mỗi bài viết mình đã dành tâm huyết, luôn thầm nhắc nhớ từng bình luận khích lệ của bạn đọc chia sẻ tại CHUNG và tôi vẫn hoài nghi bản thân như vậy.
Bởi thế cho nên, khi Song Ah phải đối mặt với 2 sự lựa chọn – Nên tiếp tục theo đuổi việc chơi vi ô lông, hay dừng lại…? Tôi cũng không biết phải làm gì mới đúng. “Từ bỏ” luôn luôn là chuyện khó khăn. Thừa nhận “Mình không làm được” đã khó, để thực sự ngừng công việc mà mình muốn làm, sẽ còn khó hơn nhiều. Khi ấy, thứ ta từ bỏ là khoảng thời gian dài nỗ lực, là những lần tranh cãi với người khác để bảo vệ sự lựa chọn của mình, quan trọng hơn là đam mê, ước mơ càng lúc càng trở nên xa vời… Đối với Song Ah, nỗi đau vô hình chuyển hoá thành trận ốm nặng dày vò cô suốt nhiều ngày.
Ở một phân đoạn gần cuối phim, khi Song Ah nói lời yêu thương cuối cùng cho chiếc đàn violin của mình, tôi cứ khóc theo mãi. Tình yêu chân thành của Song Ah với violin vô cùng đáng quý. Và may mắn là sau này, dù không thể chơi trên sân khấu rực rỡ với cả dàn nhạc, Song Ah vẫn tự gây dựng một sân khấu riêng của cuộc đời mình, và cống hiến hết mình, hạnh phúc trọn vẹn với sự lựa chọn ấy. Bạn thân mến, cuộc đời không chắc sẽ có happy ending như phim, nhưng chúng ta cũng cố gắng lên cậu nhé! Tôi nghĩ, yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu đều là điều tốt cả, bởi vì mục tiêu cuối cùng cho tất cả những cố gắng này là để bản thân được hạnh phúc hơn, tự do hơn, đúng không nào?
2. LUÔN THẲNG THẮN TRONG MỌI CHUYỆN
Khi mới gặp gỡ Song Ah ở những tập phim đầu tiên, tôi lầm tưởng rằng, vẻ ngoài nhu mì, dịu dàng của cô là đại diện cho tính cách hiền lành, dễ chấp nhận và thoả hiệp với cuộc sống. Nhưng càng theo dõi cô ấy, tôi càng nhận ra mình đã sai quá sai. Nội lực bên trong của Song Ah rất mạnh mẽ, không chỉ là lòng kiên định tôi nhắc tới ở đoạn trước, mà còn là tính cách thẳng thắn, dám đối diện với khúc mắc của bản thân. Đây là một điều tôi còn thiếu, nên lòng ngưỡng mộ của tôi dành cho Song Ah càng sâu sắc hơn.
Để tôi kể cùng cậu một vài chi tiết mà tôi tâm đắc nhất.
Đầu tiên thì trong khía cạnh tình cảm. Chi tiết tôi thích nhất chính là khoảnh khắc Song Ah nhận ra tình cảm của mình dành cho Joon Young, cô đã trực tiếp đối diện và bày tỏ với anh ngay lập tức.
Trong thời gian hai người bên nhau, mỗi khi Song Ah hoài nghi về mối quan hệ của Joon Young với Jung Kyung – Người bạn thanh mai trúc mã của anh, thì cô đều thẳng thắn hỏi anh để tìm được đáp án.
Cho đến khi Song Ah cảm thấy không hạnh phúc trong tình yêu với Joon Young nữa, cô thẳng thắn nói lời chia tay và giải thích để anh về cảm xúc của mình.
Dù rằng cô đã chịu nhiều tổn thương, nhưng ít nhất, khi cô thẳng thắn đối diện với vấn đề, thì những tổn thương ấy vẫn sẽ có cơ hội lành lại. Tôi tin là vậy.
Một khía cạnh khác trong cuộc sống của Song Ah, tôi thích chi tiết cô thẳng thắn xin nghỉ công việc trợ lý, bởi vì cô biết, giáo sư chỉ muốn lợi dụng mình làm việc cho dàn nhạc, chứ không hề có ý định cho cô được chơi nhạc thực sự.
Bạn thân mến,
Song Ah mang đến cho tôi một hình dung, rằng sự thẳng thắn giống như một chiếc chìa khoá, giúp ta chủ động chọn mở cánh cửa mình muốn. Tôi biết trong chúng ta, có nhiều người gặp vấn đề với việc nói “KHÔNG” trước lời đề nghị của người khác, đặc biệt là những người lớn tuổi hơn hoặc có địa vị cao hơn. Đồng thời, bản thân tôi là một người hướng nội, nên cũng hiểu những người hướng nội giống tôi, thường không dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình. Thuở nhỏ, ta còn được dạy nên nhẫn nhịn, chiều ý người khác như một cách để hoà nhập với tập thể và được yêu mến. Điều đó là đúng hay sai, tôi không dám khẳng định ở đây, vì mỗi người sẽ có một giới hạn thoả hiệp khác nhau. Nhưng cá nhân tôi thì luôn cố giữ cân bằng để việc chiều lòng người khác không trở thành nhân nhượng thái quá.
Chúng ta không phải trở thành kiểu người anh hùng chiến đấu vì lẽ phải. Nhưng hãy thẳng thắn vào thời điểm cần sự thẳng thắn – khi mà// ta thấy có những điều đúng đắn cần được tôn trọng. Ta làm vậy cho chính bản thân ta, cho niềm tin của ta, chứ không phải vì bất kì gì khác. Dù không phải lúc nào cũng làm được như vậy, nhưng đối với tôi, khi tôi dám cất tiếng nói bênh vực điều mình tin tưởng, tôi được yên lòng, được ngủ ngon mà không cảm thấy áy náy với chính mình nữa, thế là tốt rồi.
3. BIẾT THẤU HIỂU CHO NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH
Bạn thân mến, cách Song Ah thấu hiểu và đồng hành cùng các nhân vật khác xung quanh mình, đã giúp tôi hiểu thêm nhiều điều ý nghĩa và thú vị trong Do You Like Brahms.
Đó là khi Song Ah chia sẻ nỗi cô đơn của Joon Young trong mối tình đơn phương dành cho Jeong Kyeong. Lắng nghe tâm sự của anh về gia đình và sự nghiệp. Sự xuất hiện của Song Ah, đối với Joon Young, giống như một tia sáng ấm áp, chiếu đến bầu trời ảm đạm của anh, khích lệ anh dũng cảm lựa chọn hạnh phúc.
Song Ah cũng rất thấu hiểu cho tình yêu thương mà chủ tịch Na dành cho Joon Young, giúp kéo gần mối quan hệ của hai người. Kể cả một nghệ sĩ nhỏ tuổi đã nói điều không hay về Song Ah. Cô vẫn lựa chọn im lặng vì biết rằng người đó cần giữ tâm trạng tốt trước khi biểu diễn.
Tấm lòng của cô trở thành lợi thế, để cô bước vào chặng đường mới của sự nghiệp – Trở thành người hỗ trợ cho các chương trình âm nhạc. Vị trí nơi phía sau sân khấu không phải ước muốn thuở ban đầu, nhưng với tinh thần đầy tích cực, cô vẫn luôn làm tốt và toả sáng rực rỡ.
Bạn thân mến,
Chắc chẳng ai trong chúng ta muốn là người nhỏ nhen cậu nhỉ? Nhưng thấu hiểu cho người khác, nghe vậy chứ chẳng dễ làm chút nào. Làm sao mà hiểu nổi cho một người đang hành xử thô lỗ? Ta càng khó cảm thông với một người đã gây ra tổn thương cho mình. Bản thân tôi vốn là người nóng nảy. Những năm mười mấy tuổi vô cùng ngông cuồng, tôi sẵn sàng quát tháo người khác mỗi khi tức giận. Mãi cho đến sau này, tôi phát hiện, mình cũng có thể sai, thậm chí, đã từng sai rất nhiều. Tôi dần học cách kìm nén sự nóng nảy và nghĩ cho đối phương nhiều hơn. Có thể vì một lý do nào đó, chuyện xảy ra không như ý tôi. Nhưng tôi cố gắng là cho đến khi mình biết được lí do, đừng đổ lỗi, tức giận hay làm gì quá đáng, như vậy thì cả tôi và đối phương đều có cơ hội thứ hai để làm tốt hơn. Học cách thấu hiểu cho người khác, đối với tôi, chỉ cần là như vậy.
Đọc thêm bài tổng hợp các trích dẫn hay trong “Do You Like Bhrams?”
LỜI KẾT
Bạn thân mến,
Rất cảm ơn cậu đã theo dõi bài viết cho đến tận lúc này. Thực ra, Do You Like Brahms vẫn còn rất nhiều chi tiết ý nghĩa khác, nhưng vì giới hạn của thời lượng tập podcast mà tôi không thể chia sẻ được hết, hi vọng cậu sẽ dành thời gian vào một lúc nào đó, theo dõi bộ phim này, tự mình cảm nhận cái hay của bộ phim nhé!
Tôi tin là cậu sẽ có khoảng thời gian vui vẻ với Do You Like Brahms đấy!
Thương gửi cậu,
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>