“Do You Like Brahms?” (Anh Có Thích Brahms?) là một bản hoà tấu đầy cảm xúc. Dùng nhịp điệu dịu êm, tươi sáng để truyền tải hành trình theo đuổi hạnh phúc trong tình yêu và đam mê, dùng giai điệu dồn dập, vội vã để khắc hoạ mối quan hệ đầy khắc nghiệt giữa đam mê với thực tế khắc nghiệt. Bộ phim cùng bạn cười, cùng bạn chiêm nghiệm, cùng bạn buồn và cùng bạn thêm niềm tin vào cuộc sống. Bằng tình yêu sâu đậm dành cho “Do You Like Brahms?“, tôi nhiệt tình đề xuất bộ phim này đến cậu! 😉
KHÚC DẠO ĐẦU
Chae Song Ah là một cô gái rất đặc biệt mà tôi đã muốn viết về từ lâu. Ở độ tuổi 29, cô có niềm yêu thích đầy kiên định với violin, nhưng không có vị trí nào trong dàn nhạc dành cho cô. Bởi vì đam mê là không đủ trong một lĩnh vực cần tới tài năng thiên bẩm. Park Joon Young thì ngược lại. Anh là nghệ sĩ piano có tài năng, đã được công nhận bằng các giải thưởng và cuộc thi. Tuy nhiên, trái tim trống rỗng, đôi vai gánh vác trách nhiệm gia đình khiến anh không còn hạnh phúc với piano nữa.
Cơ duyên đặc biệt đưa hai người đến gặp nhau. Cũng không biết từ khi nào, họ bước bên nhau, ngồi lại để lắng nghe tất cả nỗi niềm từng giấu tận đáy lòng. Một cách rất tự nhiên, tình yêu nảy nở và sưởi ấm hai trái tim u buồn.
“Do You Like Brahms?” mang tới cảm xúc dịu dàng xuyên suốt 16 tập phim. Ngay cả khi sự hào hứng trong tôi bị giảm bớt sau mỗi lần xem lại, thì cảm giác rung động vẫn còn mãi. Cậu có tò mò bộ phim chứa đựng điều gì mà đáng quý đến vậy?
KHI CẢ TÀI NĂNG VÀ ĐAM MÊ VẪN KHÔNG CHIẾN THẮNG HIỆN THỰC
Khi được hỏi về sự thiệt thòi của một người không có tài năng, Joon Young hồi đáp:
“Đáng buồn rằng, âm nhạc là lĩnh vực mà tài năng đóng vai trò rất quan trọng. Tuy nhiên, có ước mơ chính là tài năng lớn nhất. Nên nếu bạn có thể luyện tập chăm chỉ vì ước mơ ấy, sẽ có một ngày, ước mơ thành hiện thực”.
Câu trả lời của Joon Young thực sự truyền cảm hứng. Nhưng Song Ah lại không cảm nhận như vậy. Cô hỏi anh: “Vì sao ước mơ lại là tài năng lớn nhất?“. Trong khi, anh không hiểu cảm giác của người không có tài năng – Những người muốn theo đuổi điều mình yêu thích nhưng lại không thể chạm tới “trái ngọt”. Họ bị hoài nghi trong suốt hành trình, dẫu cho họ đã yêu và đã chăm chỉ tới mức nào.
LÀM SAO ĐỂ CÓ HẠNH PHÚC VỚI CÔNG VIỆC MÌNH THEO ĐUỔI?
Một phần lắng đọng lại trong lòng tôi khi nghĩ về “Do You Like Brahms?” chính là làm sao để có được hạnh phúc với công việc mình đang theo đuổi? Sẽ thế nào nếu chúng ta có tài năng nhưng không yêu thích việc mình đang làm? Hay nếu yêu thích nhưng tài năng lại không đủ? Nếu chúng ta vừa tài năng, vừa yêu thích, nhưng hiện thực khách quan khiến ta không hạnh phúc?… Rất nhiều mẫu số có thể xảy ra trên hành trình ta theo đuổi đam mê.
“Do You Like Brahms?” mang đến một góc nhìn chân thật phía sau ranh giới của “Theo đuổi đam mê”. Người ta chỉ nói ta hãy làm hết mình, nhưng không ai nói cho chúng ta biết sẽ có bao nhiêu khó khăn đang đón chờ. Cũng không có ai đoán trước kết quả cuối cùng sau tất cả những gì ta đã làm. Hành trình theo đuổi đam mê… hoá ra, nó cô đơn và cần nhiều sự kiên định hơn ta tưởng.
Dù là vậy, thì tôi thấy thật may khi bộ phim đã không dừng lại ở sự bế tắc như vậy. Hai nhân vật của chúng ta cuối cùng cũng tìm ra con đường cho mình. Dẫu có thời điểm, họ chạm tới đáy cùng của tuyệt vọng. Dẫu họ đã nghĩ đến chuyện từ bỏ. Sự lựa chọn của Song Ah dựa trên việc mà cô có thể làm tốt. Sự lựa chọn của Joon Young dựa trên mong muốn của riêng anh, không còn để làm hài lòng ai khác.
Một câu trích dẫn khác ở những tập đầu tiên rằng:
“Đừng quá cố gắng để gây ấn tượng với mọi người, trong khi cậu trình diễn. Tất nhiên là nếu mọi giám khảo đều cho điểm 8, cậu có thể đạt vị trí quán quân. Nhưng nếu đạt điểm 10 từ một, hai người, và điểm 6,7 từ những người còn lại, có lẽ còn tốt hơn. Điều đó có nghĩa, sẽ có một, hai vị giám khảo ghi nhớ màn trình diễn của cậu mãi mãi.”
ĐỂ YÊU VIỆC MÌNH LÀM
Thông qua Joon Young, tôi học thêm được một cách để yêu việc mình làm. Đó là tâm niệm làm-vì-bản-thân, chứ không phải vì sự công nhận từ người khác. Hiện thực phũ phàng vẫn sẽ ở đó để nhấn chìm cậu. Có người không hài lòng với vị trí của cậu. Thậm chí, có người bác bỏ thành quả cậu làm ra. Nhưng chỉ cần một người thấy nó tốt, thì đồng nghĩa với việc một người ấy đã nhận được tác động tích cực từ điều cậu làm. Hãy nhìn vào điều ý nghĩa ấy để tiếp tục cố gắng.
ĐỂ THEO ĐUỔI ĐAM MÊ KHI TÀI NĂNG KHÔNG ĐỦ
Vậy nếu trong tưởng hợp ta muốn theo đuổi đam mê nhưng tài năng không đủ? Ta phải làm gì đây, cậu nhỉ? Tôi đã chần chừ khá lâu trước khi viết ra điều gì đó. Nó không có đáp án nào thực sự đúng đắn.
Nếu thực sự yêu thì có lẽ, cậu sẽ phải dành thời gian để “sống còn” với đam mê ấy. Như cách Song Ah đã bỏ chuyên ngành kinh doanh và thi chuyên ngành Violin đến 4 lần. Như cách Song Ah cố gắng xin được biểu diễn, khi bị nhạc trưởng đuổi ra ngoài;… Dù rất nhiều thời điểm người ta hoài nghi về cô, nhưng cô cứ kiên trì đi tiếp. Cho đến cuối cùng, vào thời điểm cô đưa ra quyết định cho sự nghiệp của mình, Song Ah vẫn tin rằng: “Trong khoảnh khắc đó, em nghĩ mình đã hạnh phúc. Thế là đủ”.
Ta chỉ biết khả năng của mình đến đâu bằng cách HÀNH ĐỘNG. Song, sẽ có đôi lần, ta tự hỏi: “Mình làm được công việc này thật sao?”. Vào lúc ấy, hãy nhớ câu trích dẫn này nhé:
“Thời điểm bạn thấy mình nhỏ bé nhất, cũng chính là khi crescendo* bắt đầu”
(*”Crescendo” trong âm nhạc có nghĩa là “Lớn dần và lớn dần”).
KHI NỖI BẤT AN KHIẾN TÌNH YÊU KHÔNG CÒN HẠNH PHÚC
Trên diễn đàn thảo luận về “Do You Like Brahms?”, có người gọi tình yêu của Song Ah và Joon Young là tình yêu của những người hướng nội. Chậm rãi, trong sáng và tự nhiên. Tôi rất thích chia sẻ đó. Có lẽ bởi tôi cũng là một người hướng nội, nên dễ dàng đồng cảm với nỗi lòng của cả hai.
HỌ ĐÃ TRAO NHAU SỰ AN ỦI
Xuất phát điểm của hai nhân vật có khoảng cách rất xa. Ngay trong tập đầu tiên, sự đối lập đã được thể hiện rất rõ. Khi một người đứng trong phòng tối, từ xa nhìn về sân khấu, thì một người là tâm điểm chú ý, toả sáng trong ánh đèn rực rỡ. Tuy nhiên, không ai thực sự biết trái tim họ chất chứa bao nhiêu tâm sự. Chính Song Ah và Joon Young cũng không biết họ giống nhau đến thế nào. Có lẽ bởi vậy nên ngay khi vừa gặp, hai người đã nhanh chóng mở lòng với đối phương. Tôi có niềm tin mạnh mẽ rằng: Sẻ chia chính là điểm khởi nguồn của tình yêu. Với Song Ah và Joon Young, tình yêu giống một cuộc tản bộ. Chầm chậm bước đi bên nhau, đôi tay muốn nắm chặt lấy đối phương thật lâu.
“Bởi vì người ấy đã dùng âm nhạc thay cho lời nói (để an ủi tôi), nên một ngày nào đó trong tương lai, khi tôi lại rơi vào tình huống trớ trêu cần sự an ủi, tôi sẽ nhớ khoảnh khắc này. Ngay cả khi tôi bị tổn thương bao nhiêu lần, tôi sẽ không mất đi hi vọng vào tình yêu”.
HỌ CŨNG KHIẾN ĐỐI PHƯƠNG TỔN THƯƠNG
Thế giới của người lớn quá khắc nghiệt, tình yêu lại không thể chữa lành mọi vết thương. Đặc biệt là với Joon Young – Chàng trai phải gánh vác nỗi đau một mình trong thời gian quá dài. Anh đã luôn im lặng, và hồi đáp cho những hoài nghi của Song Ah bằng lời xin lỗi. Nỗi bất an vì lẽ đó mà có cơ hội xen vào.
Khi người con gái bắt đầu bị tổn thương bởi sự hoài nghi, chàng trai có nỗ lực tới đâu cũng không xoa dịu được. Joon Young không làm gì sai cả. Tuy nhiên, kết quả của một tình yêu với rất nhiều lời “Xin lỗi” thì ai cũng có thể đoán ra.
MAY MẮN VÌ HỌ ĐÃ DŨNG CẢM YÊU VÀ TRƯỞNG THÀNH NHỜ TÌNH YÊU CỦA MÌNH
“Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thể quyết định mình sẽ yêu ai đó nhiều bao nhiêu“.
Mọi khoảnh khắc Song Ah và Joon Young ở bên nhau đều có thể khiến bạn thấy vui. Cách họ nhìn nhau, nụ cười ngại ngùng, cách nói chuyện vẫn còn sử dụng kính ngữ,… Niềm hạnh phúc tràn đầy trong ánh mắt, cử chỉ đã truyền tải hết tình yêu đẹp đẽ này. Đối với tôi, mối quan hệ của Joon Young và Song Ah chính là dùng sự chân thành của mình để cảm động đối phương. Chẳng phải tình yêu luôn đặc biệt theo cách giản đơn như thế, nên người ta mới khao khát yêu và được yêu?
ĐOẠN KẾT
Tôi thích các bộ phim như “Do You Like Brahms?” có thể lồng ghép khéo léo chất liệu cuộc sống với những hi vọng mới. Không xa rời thực tế, không có quá nhiều hào quang của nhân vật chính, một tác phẩm hay là bức tranh truyền tải cuộc sống đơn thuần và giản dị. Nó khắc hoạ hình bóng của những con người còn nhiều thiếu sót và thất bại, nhưng luôn cố gắng hoàn thiện mình. Qua những suy tư sâu sắc của từng nhân vật trong phim, “Do You Like Brahms?” giúp tôi hiểu: Cuộc sống, kì thực, không hoàn toàn tăm tối, cũng không chỉ có màu hồng. Nếu cố gắng thêm một chút, ta luôn có thể tìm thấy khía cạnh đẹp đẽ để biết ơn mỗi ngày.
Và ở cảnh kết của “Do You Like Brahms?”, cô gái kiên cường nhất bộ phim – Chae Song Ah đã vượt qua ranh giới vô hình để bước lên sân khấu của riêng mình.
Dẫu có bị tổn thương lần nữa, tôi vẫn sẽ yêu bằng cả trái tim, và tiếp tục tiến về phía trước.
Lời cuối tôi muốn dành để nhắn nhủ tới cậu, bạn thân mến… Mong cậu cũng sẽ theo đuổi hạnh phúc thành công như Song Ah và Joon Young nhé!
Cùng lắng nghe những bản nhạc được trình diễn trong bộ phim tại đây 😉
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>
2 Comments
Pingback: 21 Trích Dẫn Hay Trong "Do You Like Brahms?" - CHUNG
Pingback: Bài Viết Đặc Biệt Về Chae Song Ah (Do You Like Brahms?) - CHUNG