Hospital Playlist phần 2 có thể khiến ta khóc nhiều hơn một chút, day dứt hơn một chút, nhưng nhờ vậy mà yêu cuộc đời này hơn nhiều nữa. Thông qua chuyện đời của từng người tại bệnh viện từ bác sĩ, đến bệnh nhân, người thân bệnh nhân, hay cả những thực tập sinh trẻ tuổi,… chúng ta cảm nhận được vô vàn thông điệp sâu sắc. Ta muốn học cách để cảm thông với người khác, dũng cảm sống thật ý nghĩa. Và hơn tất cả, có đôi khi cuộc sống không trọn vẹn, nhưng sâu trong lòng chúng ta, hãy tận hưởng một cách trọn vẹn mỗi ngày bình thường này.
1. TA CÓ THỂ LÀM CÙNG NHAU
“Anh không thể làm thay việc của em, nhưng anh có thể thức đêm cùng em.”
Ở phân đoạn này, ngoài lời chia sẻ của Jeong Won, còn có chi tiết vô cùng đáng yêu. Đó là khi Jeong Won rót nước cho Gyeo Ul, anh còn kiểm tra nhiệt độ cốc nước, và đứng lên lấy thêm nước nóng trước khi đưa cho Gyeo Ul. Thực sự tan chảy vì cách bày tỏ tình cảm quá đỗi ngọt ngào dù chẳng cần nói nhiều lời, cậu nhỉ?
2. KHÔNG VÌ MỤC ĐÍCH KHÁC ĐÂU
“Mẹ Yeon U muốn nói chuyện về Yeon U nên mới đến bệnh viện. Không có mục đích gì khác đâu.(…) Từ khi ra đời, Yeon U chỉ luôn ở trong bệnh viện, nên ngoài khuôn viên bệnh viện, không có ai nhớ về em bé ấy hết. Mẹ Yeon U muốn tìm người có thể nói chuyện về con nhưng lại không có ai cả. Chỉ có các bác sĩ và y tá đã chăm sóc Yeon U ngần ấy năm thôi. Có thể cô ấy đến vì biết ơn nhưng chủ yếu là tìm em để nói chuyện về Yeon U. Hành động đó có thể khiến em khó xử vì nhớ lại chuyện không vui, nhưng lần tới cô ấy đến, em hãy mời cô ấy một cốc cà phê và nói chuyện với cô ấy nhé.”
Điều đầu tiên tớ nghĩ đến khi xem phân đoạn này chính là học cách nghĩ về người khác theo hướng tích cực hơn. Phải thừa nhận rằng, đã không ít lần, chúng ta đã tự động nghĩ người khác làm điều gì đó vì mục đích xấu. Nhưng có lẽ, không phải tất cả đều như vậy. Khi xem tập phim này, tớ đã tự nhắc mình phải nhớ, dù chuyện mà mình đang thấy như thế nào, cũng hãy thử nghĩ theo hướng tích cực trước nhất.
3. LO SỢ THÌ CHẲNG LÀM ĐƯỢC GÌ
“Nếu sản phụ và gia đình sản phụ oán hận giáo sư thì sao ạ? Anh không sợ điều đó sao?
Tôi sợ chứ. Tôi cũng thấy sợ. Nhưng bây giờ mà cứ lo sợ thì sẽ chẳng làm được gì. “Lựa chọn tốt nhất mình có thể đưa ra là gì đây?”. Tôi chỉ nghĩ về điều đó thôi.”
Một trong những câu chuyện buồn nhất của Hospital Playlist Phần 2 chính là trường hợp của sản phụ Kim Su Jeong – Người đang cố bảo vệ đứa con của mình sau ba lần thụ tinh nhân tạo. Tuy không có nhiều tín hiệu tích cực, nhưng vì nghị lực mạnh mẽ, cũng như quyết tâm không từ bỏ đứa con vẫn đang cử động trong bụng của cô, Seok Hyeong đã đồng ý hỗ trợ cô. Ở trong tình cảnh éo le như vậy, người làm bác sĩ như Seok Hyeong hay Min Ha cũng cảm thấy bất an… Nhưng quả thực, có nhiều chuyện, có lo sợ thì chỉ càng không làm được gì. Chi bằng nghĩ xem mình có thể làm gì tốt nhất và tiếp tục. Chỉ vậy mà thôi.
4. ĐI QUA ĐAU ĐỚN RỒI, CHUYỆN KHÁC CÓ SAO ĐÂU
“Seung Won phải chịu đau đớn nhiều nhất và hiểu rõ nỗi đau nhất. Cô vẫn luôn dỗ dành và chăm sóc cho Seung Won trong thời gian nó bị bệnh mà. Cho nên chuyện cắt chỉ cỏn con này, so với quãng thời gian thằng bé ốm đau và trải qua phẫu thuật, thật sự không có gì to tát cả. Tôi không sao hết nên mẹ Seung Won đừng bận tâm nhé.”
5. NGƯỜI TỐT CŨNG GẶP CHUYỆN XẤU
“Đôi lúc, người tốt cũng gặp phải chuyện xấu.”
Dù cả bác sĩ và bệnh nhân đều đã nỗ lực hết sức, nhưng sản phụ Kim Su Jeong vẫn không thể giữ lại con. Đó là mất mát quá lớn đối với cô, và cũng trở thành nỗi buồn day dứt không nguôi trong lòng Seok Hyeong.
6. MỖI CHÚNG TA LÀ MỘT VẬN ĐỘNG VIÊN MARATHON
“Đây là cuộc đua marathon. Còn chúng ta là vận động viên marathon. Bây giờ mới là bắt đầu thôi. Con mình đang kiên cường chống chọi, thì mình cũng phải mạnh mẽ chứ.”
Đọc bài viết về những chi tiết ý nghĩa trong Hospital Playlist Phần 2
7. BỐ ĐANG LÀM VIỆC TỐT MÀ
“Không đâu, bố không cần xin lỗi. Bố đang làm việc tốt mà. Bố cũng muốn ở bên U Ju, nhưng còn phải cứu vũ trụ bao la nên mới bận như vậy.”
8. TÌNH YÊU GIỮA HAI NGƯỜI
“Hai người lạ gặp nhau, yêu thương rồi nương tựa lẫn nhau. Nhìn họ như vậy tôi cũng vui lây, và cũng ghen tị nữa.”
9. CHỈ LO LẮNG THÌ ĐÂU PHẢI LÀ NỖ LỰC
“Chỉ lo lắng và nghĩ ngợi thì sao xử lý được tình hình mà gọi là nỗ lực. (…) Người ta nói, chỉ cần hiểu vấn đề là đã giải quyết được một nửa rồi. Giờ ta đã hiểu vấn đề, tôi sẽ chỉ cậu cách giải quyết. Trước hết, phải nói nhiều vào. Làm việc thì chỉ nói gì cần thiết. Ngoài đời thì hãy nói cả việc nhỏ nhặt. Có thể cậu thấy đó là vô ích, nhưng với người nghe được, nó sẽ có ích.
10. VỚI TA LÀ KÌ TÍCH, VỚI HỌ LÀ MẤT MÁT
“Dù với gia đình tôi đây là phúc phần và kì tích, với gia đình họ, đây lại là nỗi mất mát quá lớn. Nghĩ đến đêm nào tôi cũng cầu nguyện cho việc này đến, tôi cảm thấy lòng mình nặng trĩu.”
11. SAI MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG SAO ĐÂU
“Con gái của tôi cũng vừa ra ngoài xã hội làm việc. Nó cũng sẽ làm sai nhiều lắm. Không sao đâu. Cô đừng mắng cô bé nhiều nhé.”
12. SẢN PHỤ KHÔNG CÓ LỖI
“Sản phụ không có lỗi gì đâu ạ. Chuyện này không phải lỗi của ai cả. Nó cứ thế xảy ra thôi. Nếu đổ lỗi cho gen di truyền, thì bé được di truyền từ cả bố và mẹ, không phải từ một phía. Từ hai đến ba phần trăm trẻ sơ sinh sẽ ra đời mang theo dị tật bẩm sinh, em bé nhà mình là một trong số đó. Bé được sinh ra mà bị hẹp thực quản. Có lẽ bác chưa biết chuyện này, nhưng đây không phải ca hiếm gặp với chúng tôi. Phẫu thuật cho bé khi sinh ra là được. Vì sản phụ rất mạnh mẽ nên em bé mới có thể lớn lên trong bụng mẹ thêm một thời gian. Bác hãy khen ngợi sản phụ và ở bên giúp cô ấy hồi phục sức khoẻ nhanh chóng nhé.”
13. CHÚNG TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI MÁY
– (Jun Wan) Trước mặt gia đình bệnh nhân, mình khóc cũng có sao đâu. Đó đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ.
– (Seok Hyeong) Tôi cũng bảo với các đàn em của mình là có thể biểu lộ cảm xúc, miễn là giữ chừng mực. Chúng ta đâu phải người máy.
14. CƠ HỘI ĐƯỢC LÀM CON TRAI CỦA BÀ
“Ba mươi năm rồi tôi mới gặp lại bà ấy. Bố mẹ tôi ly hôn năm tôi bốn tuổi. Nghe nói bà ấy vẫn sống một mình. Tôi không nhớ được mặt mẹ cũng chẳng có ký ức gì về những ngày được gọi bà ấy là “Mẹ”. Vậy mà đột nhiên trở thành người giám hộ và phải đưa ra quyết định chấp nhận cho mẹ hiến tạng. Việc này khiến tôi… lòng dạ rối bời (…) Tôi đã quyết định với suy nghĩ đây là món quà cuối cùng mẹ tặng tôi. Có lẽ bà muốn trao cho tôi cơ hội được làm con trai bà lần cuối và cũng là cơ hội để làm việc thiện. Tôi nghĩ đó là điều bà mong muốn.”
15. HÃY CỐ ĐỂ THÔNG CẢM CHO NHAU
“Yun Bok à, đây là bệnh viện cấp 3 đấy. Bệnh nhân phải đến tận đây nghĩa là họ không còn nơi nào để cầu cứu nữa. Chúng ta thì thấy như cơm bữa, còn với bệnh nhân, nhập viện là thời khắc trọng đại trong đời. Và khi đó, họ và chúng ta gặp nhau. (…) Người thân của mình đang ở ranh giới sinh tử, thì ánh mắt người đời có gì quan trọng? Bệnh nhân và người nhà họ không biết gì ư? Đừng nghĩ vậy mà lầm. Họ biết hết. Và nếu chúng ta ở trong hoàn cảnh của họ, có khi cũng sẽ như họ thôi. Vậy nên hãy cố để thông cảm cho họ, được chứ?“
16. DÙ CHỈ SỐNG MỘT NGÀY
“Dù chỉ sống thêm được một ngày, tôi cũng muốn sống cho ra hồn như mọi người.”
Đọc bài viết về những chi tiết ý nghĩa trong Hospital Playlist Phần 2
17. ĐÂU AI BIẾT NGÀY MAI RA SAO?
“Lỡ mẹ bị sa sút trí tuệ thì sao đây. Mẹ đã rất sợ. “Lỡ mình không thể nhận ra mặt con gái, con trái, cũng quên hết kí ức hạnh phúc thì phải làm sao đây?”. Mẹ đã vô cùng sợ hãi nhưng không phải mà. Căn bệnh hiện tại thì có thể chữa được. Vậy là đủ. Chỉ vậy thôi cũng đủ để mẹ hạnh phúc. Rồi sẽ có ngày, mọi thứ trong đời ta thay đổi chỉ vì những điều có thể rất nhỏ nhặt như một cuộc điện thoại. Đâu ai biết trước ngày mai sẽ ra sao. Vậy nên con trai ngoan của mẹ, những lúc như vậy, con đừng quá nặng lòng nhé.
18. MẸ HÃY SỐNG MỖI NGÀY THẬT TRỌN VẸN
“Con mong mẹ có thể sống ích kỉ một chút. Mẹ đừng lo lắng cho con cái nữa. Cũng không cần phải lo nghĩ về chuyện ốm đau sau này. Từ giờ mẹ hãy nghĩ cho mình thôi. Lỡ như mai này, có thật sự sa sút trí tuệ đi nữa, mẹ cũng đừng lo. Dù mẹ không nhận ra bọn con thì vẫn có bọn con nhận ra mẹ, và mỗi ngày đều nói “Mẹ là mẹ của con” cho mẹ nghe. Mẹ hãy sống mỗi ngày thật trọn vẹn. Con mong mẹ có thể như vậy.”
19. LÀM TRÒN BỔN PHẬN LÀ TỐT RỒI
“Tôi thấy kết quả cuối cùng tốt là được. Công anh hay công tôi làm gì. Dốc hết sức để cấp cứu trong tình thế nguy kịch và cứu sống bệnh nhân là được. Như vậy đã là đáng giá với tôi. Chúng ta đâu cứu người vì mong được đền đáp. Chỉ cần nỗ lực làm hết những gì có thể để bệnh nhân được chữa trị và phục hồi khoẻ mạnh đã là làm tròn bổn phận rồi.”
20. PHẢI MẸ TRÒN CON VUÔNG MỚI ĐƯỢC CHỨ
“Phải mẹ tròn con vuông mới được chứ. Sao có thể chỉ để mình em bé khoẻ mạnh? Em bé chào đời để gặp mẹ mà không thấy mẹ thì phải làm sao? (…) Nếu cô đang trong tình trạng nguy kịch, tôi và giáo sư khoa ngoại tuyến vú sẽ không cho cô lựa chọn đâu. Chúng tôi sẽ yêu cầu cô phá thai và hoá trị ngay. Nhưng giờ cô vẫn có thể lựa chọn mà. Sức khoẻ người mẹ bao giờ cũng là quan trọng nhất. (…) Thỉnh thoảng, tôi phải yêu cầu bệnh nhân đưa ra quyết định. Chính lúc đó, tôi cũng đắn đo. “Quyết định thế nào là tốt nhất đây? Họ nên lựa chọn thế nào?”. Những lúc như vậy nghĩ thế này giúp tôi dễ quyết định hơn… Nếu là người nhà của mình thì sao? Nếu là em gái của mình thì mình quyết thế nào? Nếu như cô là em gái tôi tôi sẽ khuyên cô giữ con và bắt đầu tập trung hoá trị sau. “Phía bác sĩ vẫn lạc quan mà. Có gì đâu mà từ chối hoá trị? Đừng đùa nữa. Chờ ba tuần nữa rồi hoá trị đi”. Tôi sẽ khuyên em gái mình như vậy.
21. HÃY THẤY ĐỦ VỚI VIỆC NỖ LỰC HẾT MÌNH
“Chúng ta không thể cứu sống tất cả bệnh nhân. Bác sĩ Kim Geon đã làm hết những gì có thể rồi. Cậu đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình để cứu người. Tôi nghĩ bản thân việc cậu khổ não vì chuyện đó cũng đủ thấy cậu có cái tâm của một người lương y. Ở giai đoạn làm bác sĩ nội trú, đây chính là những điều ta cần trải nghiệm và học hỏi. Chúng ta phải đi qua đủ mọi kiểu khoảnh khắc để tích luỹ kinh nghiệm và nâng cao tay nghề. Cậu đừng quá dằn vặt. Chúng ta hãy thấy đủ với việc luôn nỗ lực hết mình là được.”
22. ĐIỀU TA THẤY CÓ THỂ Ý NGHĨA HƠN NGÀN LỜI NÓI
Một phân đoạn vô cùng đặc biệt… Dù không cần lời thoại nào, chúng ta vẫn cảm thấy xúc động rơi nước mắt. Trong cùng một khoảnh khắc khi hai gia đình đều có cha vừa được phẫu thuật, nhưng một người đã qua cơn nguy kịch, còn một người thì… không thể. Họ chỉ cách nhau một bức tường nhưng là hai số phận hoàn toàn khác biệt. Ta có thể gọi tình huống này là gì nhỉ… “Kì diệu” có được chăng? Bởi vì kì diệu đến khó tin, nên vào một giây phút ngắn thôi, có người cười, có người khóc, lại có người đau khổ tột cùng và có người hạnh phúc vô bờ… Như thể một bức tranh khổng lồ của cuộc sống được lấp đầy bằng vô vàn chấm nhỏ màu sắc khác nhau. Biết như vậy, ai mà không khỏi chạnh lòng…
23. VÀ HÔM NAY THẬT ĐẸP
– (Song Hwa) Hồi nhỏ tôi thích ngắm mặt trời mọc hơn. Vậy mà chẳng hiểu sao giờ lại mê khoảnh khắc mặt trời lặn.
– Biết vì sao không? Vì là giờ tan làm mà. Là lúc được trở về nhà nên mới thích đấy.
Đọc bài viết về tập cuối Hospital Playlist Phần 2
LỜI NGỎ
Bạn thân mến, cảm ơn cậu đã đọc bài viết này và chia sẻ tình yêu dành cho “Hospital Playlist”. Chúc cho mỗi chúng ta cũng sẽ có mỗi ngày thật đẹp và đầy ý nghĩa, như cách bộ phim đã diễn ra.
Thương gửi cậu,
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>
1 Comment
Pingback: [Letter #17] Dù Không Yêu Bản Thân, Vẫn Nên Làm 5 Điều Sau - CHUNG