Bạn thân mến,
Hospital Playlist Phần 2 mang tới bầu không khí… có phần nặng nề hơn phần 1, nhưng cũng tạo nên những góc nhìn sâu sắc hơn ở nhiều khía cạnh mà ta dễ bỏ qua. Sự trưởng thành gian nan của các thực tập sinh, chuyện của bộ phận cấp cứu, y tá luôn thầm lặng làm việc nhưng không kém phần quan trọng, chuyện của những người thân bệnh nhân,… Rất nhiều điều nhỏ bé nhưng sâu sắc được khắc hoạ trong Hospital Playlist. Đó chính là bản sắc tuyệt vời nhất của bộ phim nói riêng, cũng như cặp đôi Đạo diễn Shin Won Ho và biên kịch Lee Woo Jung nói chung.
Hospital Playlist vẫn là thế – Khắc hoạ bức tranh chuyện đời rất đỗi giản dị, bình thường nhưng đầy dịu dàng. Ta có thể khóc nhiều hơn ở Phần 2, cũng có thể cảm nhận nỗi tiếc nuối nhức nhối hơn… Song, sau tất cả, ta thấy mình được khích lệ để sống chăm chỉ và lương thiện. Dẫu biết rằng cuộc sống gian khó, có những khi nản lòng đến cùng cực… thì ta cứ tin mình sẽ làm được và phải làm được.
Dưới đây sẽ là những ghi chép của tớ ở một số chi tiết hay trong 12 tập phim phần 2. Hi vọng được cùng cậu sẻ chia.
NGHĨ ĐIỀU TỐT CHO ĐỐI PHƯƠNG
Câu chuyện của mẹ Yeon U – một bệnh nhân nhỏ tuổi đã dành 3 năm duy nhất của cuộc đời tại bệnh viện. Ta nghĩ cô có thể ghét, hận, có thể muốn tránh xa nơi con mình từng chịu đau đớn. Nhưng ngược lại, cô thường xuyên ghé tới để hỏi thăm các bác sĩ đã chăm sóc Yeon U, và liên tục nhắc lại những câu chuyện cũ về cậu bé. Hẳn là chúng ta sẽ hoài nghi ý đồ đằng sau hành động lạ kì ấy… Nhưng sự thật thì khác hẳn. Cô chỉ muốn có người gọi cô là “Mẹ Yeon U” mà thôi.
Tớ đã cảm thấy hổ thẹn khi xem phân đoạn về mẹ Yeon U. Bởi vì, dẫu chỉ là vô tình thôi, phản xạ có điều kiện của chúng ta là đề phòng người khác. Điều đó khiến ta mất đi sự bao dung cho đối phương cũng là cho chính mình. Từ bây giờ, ta hãy cùng học cách nghĩ theo hướng tốt hơn, để cuộc sống nhẹ nhõm hơn cậu nhé!
CHÚNG TA LÀ VẬN ĐỘNG VIÊN MARATHON
Tinh thần của một vận động viên marathon có thể nằm trong mỗi chúng ta. Đó là bệnh nhân – Những người đang chạy hết tốc lực để chiến thắng bệnh tật, cơn đau. Là người nhà bệnh nhân – Những người kiên cường chịu đựng hết thảy lo âu, bất an, mâu thuẫn,… để đồng hành cùng người thân của mình. Và là các bác sĩ đang miệt mài tìm mọi phương án để bảo vệ bệnh nhân, sẻ chia và đồng hành cùng họ.
Và là tất cả chúng ta nữa – những con người nhỏ bé, đời thường đang và sẽ tiếp tục trưởng thành lên từng ngày trong thật nhiều điều mới mẻ, nỗi đau và niềm hân hoan. Họ làm được, thì chúng ta cũng có thể, phải không cậu?
Dẫu sao đi nữa… Thật tuyệt vì những vận động viên marathon mạnh mẽ nhất thì không bao giờ nghĩ đến “bỏ cuộc”.
Bởi vì đã dồn hết tốc lực, nên chúng ta có quyền hạnh phúc và biết ơn khi hoàn thành 1 đường chạy
Gửi tặng toàn bộ “vận động viên marathon” trên cuộc đời này sự đồng cảm sâu sắc qua bài hát “Autumn in front of the post office”, một lá thư viết tay kẹp trong đoá hoá rạng rỡ và một trích rằng – “Đôi khi, người tốt cũng có thể gặp chuyện không hay”.
SỰ BỒNG BỘT CỦA TUỔI TRẺ
Trong tập 7, cuộc hội thoại của Yun Bok và Giáo sư Ik Jun khiến lòng chúng ta gợn sóng… Cô bé YunBok từng ở vai trò là một người nhà bệnh nhân, cũng từng trải qua cảm giác tuyệt vọng mà van xin các bác sĩ cứu sống mẹ mình. Có lẽ hơn ai hết, cô hiểu được nỗi đau đớn khi nhìn người thân trên giường bệnh. Vậy mà lúc này, “chỉ vừa mới khoác áo blouse lên” cô đã vô tình lãng quên, để rồi trách móc người anh trai bệnh nhân.
Hình ảnh Yun Bok trong Hospital Playlist luôn gợi tớ nhớ về chính mình phiên bản 10 mấy, 20 tuổi. Tớ cũng rất nhiều lần dằn vặt vì sự bồng bột của bản thân như thế.
Ở độ tuổi tươi trẻ này, chúng ta nhanh chóng nhận ra vấn đề và nhanh chóng đưa ra kết luận. Tuy nhiên, điều đó sớm trở thành nhược điểm vì ta không kịp suy nghĩ thấu đáo… Sau mỗi lần nhận ra mình đã sai, ta phải tự nhắc mình nhiều hơn để học được cách cảm thông cho người khác.
Có lẽ những người đang gặp khó khăn ấy… họ không cố tình để trở nên quá đáng tới vậy. Chúng ta là người bên ngoài nhìn mọi thứ một cách khách quan. Nếu có thể, hãy cố gắng cảm thông cho nhau. Còn nếu không… Nếu cậu đã cố gắng mà vẫn không thể chấp nhận sự quá đáng của họ thì ít nhất là đừng phán xét. Điều đó có ý nghĩa không chỉ là cho đối phương mà còn cho tâm trí của chính chúng ta sự thanh thản, nhẹ nhõm nữa.
THẤU HIỂU XUẤT PHÁT TỪ SỰ IM LẶNG
Tập 8 Hospital Playlist phần 2 có phân đoạn khi Ik Jun bước vào cửa và thấy Song Hwa đang khóc. Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy” và im lặng chờ Song Hwa hồi đáp. Anh im lặng một hồi và nói sẽ đưa Song Hwa về nhà. Sự im lặng khác hoàn toàn một Ik Jun nhí nhảnh suốt ngày bày trò. Có lẽ chúng ta luôn thấy bối rối khi người thân, bạn bè mình gặp chuyện. Phải nói gì cho hợp lí? Làm được gì để giúp họ bây giờ?
Tớ chợt nghĩ, có lẽ là không gì cả. Một lời hỏi thăm để đối phương biết rằng chúng ta đang dõi theo họ, rồi lặng im. Nếu có mặt ở đó, làm thay họ những việc đơn giản. Tốt hơn thì đừng ngần ngại nắm tay, vỗ vai họ hay ôm họ thật chặt trong im lặng. Trao cho họ không gian để bình tâm sẽ có ích hơn ngàn lời nói.
KHI CHÚNG TA ĐANG TRƯỞNG THÀNH, CHA MẸ ĐANG GIÀ ĐI
Huyền thoại âm nhạc John Lennon có một câu nói rằng – “Cuộc sống là những thứ xảy ra, trong khi cậu còn đang bận lên kế hoach” (Life is What Happens To You While You’re Busy Making Other Plans). Có phải ta đều đang cất đâu đó một vài bản kế hoạch sẽ đưa cha mẹ đi chơi hay mua món đồ cha mẹ thích? Hospital Playlist luôn có cách để nhắc chúng ta đang lãng quên điều quan trọng gì…
Trong những ngày bình thường, đâu ai nghĩ đến chuyện không may, phải không? Chỉ là đột nhiên vào một ngày, ta giật mình thấy cha mẹ đã già hẳn đi với mái tóc ngày càng bạc trắng, bàn tay, đôi chân ngày càng gầy đi và… cả những căn bệnh “tuổi già” kéo tới. Cha mẹ đang già đi, ngay lúc mà chúng ta – những đứa con nhỏ, đang mải thu xếp cuộc sống.
“Con không phải đứa con ngoan. Mẹ căng thẳng và ốm đau như vậy, mà con chẳng biết gì cả” (Ahn Jeong Won)
“Cậu không thấy gần đây mẹ cậu có gì kì lạ sao?”
AI CŨNG KHAO KHÁT ĐƯỢC SỐNG TRỌN VẸN
“Dù chỉ sống thêm được một ngày, tôi cũng muốn sống bình thường như mọi người”
Niềm khao khát “được sống” sẽ thể hiện rõ nhất ở những người đang phải chiến đấu với bệnh tật. Giáo sư Jun Wan đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận được cái gật đầu đồng ý phẫu thuật của người cha lớn tuổi. Mẹ Rosa đã cười vui vẻ biết bao khi bệnh của mình là bệnh có thể chữa khỏi, chứ không phải “sa sút trí tuệ”.
Thế nhưng, cậu biết không, điều làm tớ đau lòng nhất là, ở đời thường này, đa số bậc phụ huynh lại giống như người mẹ già 78 tuổi muốn từ bỏ phẫu thuật. Bà nghĩ mình quá lớn tuổi. Bà lo các con không thể gánh vác chi phí điều trị sau này. Dẫu biết rằng, mỗi hoàn cảnh sẽ có một nỗi niềm riêng, ta không có quyền phán xét gì cả. Nhưng nếu từ bỏ khi còn có thể thì là một chuyện rất xót xa.
Trong đoạn phim, người con gái đã hỏi anh trai mình – “Nếu mẹ cũng muốn được chữa trị thì sao?”. Câu trả lời thì chỉ có trong lòng người mẹ là rõ nhất. Nhưng tớ vẫn có một chút hi vọng… thật lòng hi vọng… Dù chuyện có gian khó đến đâu, cả gia đình hãy cùng nhau cố gắng, cùng nhau không bỏ cuộc. Bởi vì ai cũng khao khát được sống trọn vẹn.
ĐỪNG GIẤU CẢM XÚC SAU CHỮ “ỔN”
Jeong Won vẫn hay hỏi Gyeo Ul xem liệu cô có ổn không? Hay cô có chuyện gì mà anh chưa biết không? Và câu trả lời của Gyeo Ul vẫn thường là – Cô ổn. Đó cũng là một nét tính cách “rất Gyeo Ul”. Cô thường lặng lẽ làm việc của mình mà ít khi nào bày tỏ…
Tuy nhiên, bạn thân mến, cậu có nghĩ giống tớ không? Chúng ta cứ che giấu vấn đề và cảm xúc của mình sau lớp “mặt nạ” của từ “Ổn” thì sẽ mệt mỏi biết bao. Chúng ta có thể trò chuyện, có thể viết,… chẳng phải là để chia sẻ với nhau hay sao? “Ổn” không giúp giải quyết chuyện gì hết. Nó chỉ càng khiến ta bị cô lập trong “bóng tối” của vấn đề. Thậm chí, còn khiến ta xa cách với người mình yêu thương. Đối với tớ, chữ “ổn” là một trong những từ mơ hồ và vô dụng nhất.
KHÔNG BAO GIỜ QUÁ TRỄ ĐỂ THỰC HIỆN MONG ƯỚC
Đoạn cuối tập 8 là lần đầu tiên mẹ Rosa ngồi chơi đàn organ. Nhưng đây đã là mong ước dang dở từ khi còn trẻ. Niềm vui ánh lên trên gương mặt, trong ánh mắt, nụ cười, trong cách bà chơi bản nhạc mới.
Phân đoạn này gợi tớ nhớ đến mình của thuở nhỏ với bản danh sách ước mơ dài thật dài. Có bao nhiêu điều thực sự thành hiện thực? Không bao nhiêu mong ước thuở nhỏ của chúng ta thành hiện thực. Nhưng tin tớ đi, nếu cậu còn nhớ về nó, hãy thử vào một ngày nào đó. Sẽ không bao giờ là quá trễ để ta theo đuổi mong ước của mình. Chúng ta cứ coi đó như một mối duyên lành. Dù đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nhưng hãy vui vì điều mình mong mỏi được thành sự thật theo một cách khác.
RUNG ĐỘNG VỚI NHỮNG ĐIỀU ĐỜI THƯỜNG NHẤT
Cơn mưa lúc tối muộn, ly cà phê nóng, một chỗ ngồi quen thuộc sau giờ làm việc mệt mỏi… Hay buổi tụ tập ăn thịt nướng cùng hội bạn thân, và trong buổi tối đó, sẽ để cho nhau nghe rất nhiều chuyện hài hước.
“Cuộc đời bình thường” là cụm từ gắn liền với CHUNG. Cũng là sợi chỉ đỏ gắn kết tình cảm của tớ với Hospital Playlist. Tớ luôn trân trọng từng khoảnh khắc bình thường trong đời như thể những rung động rất nhỏ này sẽ làm nên hiện tại đầy trọn vẹn, đẹp đẽ và xứng đáng. Hospital Playlist còn khiến tớ yêu thêm những rung động còn nhỏ bé hơn từ mỗi ngày của F5 tại Yul Je.
Đọc thêm các bài viết khác về Hospital Playlist
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>
2 Comments
Pingback: Phân Đoạn Đáng Nhớ Trong Hospital Playlist Phần 2 - CHUNG
Pingback: [Letter #18] Hãy Toả Sáng Cả Khi Đứng Sau Sân Khấu - CHUNG