Năm 18 tuổi, cuộc đời Moon Dong Eun bị “nướng cháy” bằng chiếc máy uốn tóc và bàn là, để lại mảnh vỡ qua vết sẹo chằng chịt và tâm hồn lạnh lẽo. 18 năm sau, cuộc báo thù đã đi qua 18 năm dần đến hồi kết. Và bạn sắp được thấy bức tranh khác về cuộc đời, khi nó diễn ra theo cách đời hơn… Một hành trình báo thù không may mắn, không chữa lành. Đầy toan tính và đậm đặc bóng tối. Một cách Vinh Quang trong Thù Hận (The Glory).
HÀNH TRÌNH QUÁ DÀI NHƯNG HOÀN MỸ
Hành trình báo thù quá dài của Moon Dong Eun khi chỉ xoay quanh – 1 người và 1 mục tiêu, hay chính là “Park Yeon Jin” và “Báo thù”. Tuy nhiên, đó là một hành trình hoàn mỹ. Dong Eun không bị xao động đến mức phải quay đầu tự vấn lương tâm. Kẻ ác đã ác đến tận cùng. Chính Dong Eun đã phải cảm ơn mẹ và Park Yeon Jin vì họ không khiến cô cảm thấy hối hận. Còn bản thân cô đã báo thù đúng người cần báo, xin lỗi đúng người cần xin lỗi. Rõ ràng và trọn vẹn – Chỉ cần như thế là đủ để cảm thấy thoả mãn.
Bởi vì điều đó khoả lấp sự bất lực trong đời thực. Cuộc đời thực của chúng ta vốn dĩ không rạch ròi trắng – đen như của Dong Eun. Những mảng xám lẫn lộn khiến cuộc đời bớt sắc nhọn, nhưng cũng khiến cuộc đời giả tạo đến bức bối. Đôi khi, nó làm ta rối đến mức hoài nghi chính mình. Thật may, Dong Eun không cần phải như vậy.
ĐAU KHỔ ĐỦ ĐỂ SỐNG VÀ HẠNH PHÚC ĐỦ ĐỂ C H Ế T
Vì lòng căm thù mà Dong Eun sống suốt 18 năm rất mạnh mẽ. Cô đủ quyết tâm để kiên trì suốt 18 năm vừa học vừa làm, vừa chuẩn bị từng bước cho kế hoạch báo thù. Cô cũng đủ tàn nhẫn để loại bỏ hết những trở ngại trên con đường đến gần kẻ thù hơn. Nhưng con người đã sống quyết liệt như vậy lại chỉ cần một điểm đích vừa đủ để có thể chết đi.
“Tôi ước mình đủ hạnh phúc, để có thể chết”
Moon Dong Eun (The Glory (2023))
Trong đoạn hội thoại với Ha Dong Young, Joo Yeo Jeong nói rằng: “Nạn nhân có thể đòi lại bao nhiêu thứ đã mất đi?“. Vốn dĩ, tổn thương đã phá nát cuộc đời Dong Eun như hình ảnh cô tan ra thành ngàn mảnh ở cuối phim… MỘT KHI ĐÃ TỔN THƯƠNG THÌ VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ LÀNH LẠI. Có lẽ với Dong Eun, nỗi đau khổ còn lớn hơn lòng căm thù gấp nhiều lần. Cho nên, cô mới đặt điểm đích cuối cùng là cái-chết là sự giải thoát khỏi đau khổ. Chỉ là trên hành trình đó, báo thù như một cột mốc giúp cô đi dễ dàng hơn.
CHÚNG TA HÃY C H Ế T KHI MÙA XUÂN VỀ
Đến đoạn cuối của bộ phim, một vòng tuần hoàn dần dần hiện rõ. Kẻ ác bị đối xử như cách chúng đã đối xử với người khác. Còn những người bình thường nhỏ bé giữa đời, ai cũng từng gặp được người tốt, được may mắn, phải chăng? Nhưng liệu chúng ta có thể nhận ra điểm sáng ấy đang le lói giữa cuộc đời tăm tối của mình hay không? Rõ ràng chúng ta không biết mình đã từng cứu và được cứu rỗi như thế nào. Chỉ biết rằng, đông qua đi thì xuân sẽ tới. Đừng chết! Nếu không c h ế t thì sẽ có ngày nào đó nở rộ.
Các bài cảm nhận phim từ CHUNG
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>