Sài Gòn thương mến,
Sài Gòn còn nhớ ngày đầu tiên đón tớ không?
Ngày 06 Tháng 09 Năm 2017
Đây là lần đầu tiên tớ đặt chân đến sân bay Tân Sơn Nhất, cũng là ngày đầu tiên của hành trình trưởng thành kéo dài gần 3 năm tại đây.
Hôm nay – ngày 06 tháng 09 năm 2021, đã là năm thứ 4 rồi. Mỗi năm một lần, đến dịp này, tớ lại rưng rưng với một lòng đầy ắp sự biết ơn. Tớ thật may mắn vì đã được trưởng thành ở đây, chứ không phải nơi nào khác. Tớ bây giờ biết yêu thương mình, tôn trọng mình cũng nhờ những điều đã trải qua ở Sài Gòn.
Nhớ dịp kỉ niệm một năm đầu tiên (2018), tớ còn khóc nức nở vì tủi thân.
Năm thứ nhất qua đi rồi cả những năm sau đó, hành trình trưởng thành chưa bao giờ dễ dàng với một đứa vốn hướng nội, lại ít kinh nghiệm sống và khó thích nghi như tớ.
TỚ ĐÃ TỪNG RẤT NGỐC
Đáng lý cần tìm hiểu kĩ càng, lên kế hoạch rồi chuẩn bị vật chất đầy đủ… Nhưng vì ngốc, nên tớ chỉ mang theo một mục tiêu được đặt cẩn thận trong tim: “Chinh phục thành phố mới lạ này, trải nghiệm công việc chuyên ngành mình đã học!”. Tất cả những gì tớ làm chỉ là tiến về phía trước với một tấm lòng rộng mở.
Nếu nhìn theo góc độ của con người 28 tuổi, tớ cũng không biết nên trách hay nên khen bản thân? Bởi vì không biết gì nên cuộc sống khá vất vả, nhưng cũng bởi không biết gì nên lại rất dũng cảm. Một lòng theo đuổi mục tiêu mình muốn. Không hoài nghi cũng chẳng sợ hãi.
Tất nhiên, bây giờ truyền lại kinh nghiệm thì chắc chắn tớ sẽ nhắc các cậu tìm hiểu kĩ trước khi chuyển tới nơi sống mới. Nhưng tớ tin các bạn nhỏ bây giờ đều rất giỏi rồi, nên sẽ có cách làm tốt hơn tớ của năm đó. Vậy nên, tớ chỉ muốn gửi gắm một điều – Mục tiêu của cậu là gì, hãy tập trung vào nó!
Sài Gòn có nhớ hồi tớ vào, bài hát nào đang nổi không?
Là bài “Em Gái Mưa” của Hương Tràm đấy! Thời gian đầu tớ ở tập thể – toàn là người lạ. Các thành viên trong phòng trọ thường bật bài này. Tớ nghe nhiều tới mức cảm xúc về Sài Gòn cũng gắn liền với giai điệu da diết của những cơn mưa. Năm nào kỉ niệm 06/09, tớ cũng bật nghe đôi lần.
Sài Gòn Mãi Thương Yêu
Những năm đó cảm ơn Sài Gòn vì đã luôn ôm ấp và bao bọc cho tớ nhé. Nhờ tình yêu thương của những người ở Sài Gòn mà tớ thấy mình luôn đủ đầy. Chúng ta, mỗi người một gốc gác, nhưng gặp nhau ở nơi đây lại cứ thế mà trở thành “Sài Gòn” của nhau.
Bây giờ, tớ chỉ nhớ đến người mình yêu quý ở Sài Gòn, chứ chẳng nhớ được ai đã từng tổn thương tớ. Mà nếu có, tớ sẵn sàng tha thứ cho họ luôn, vì tớ yêu Sài Gòn và tớ chỉ muốn nhớ những điều tốt đẹp thôi!
Tất nhiên, tớ cũng biết ơn cả những thử thách mà mình đã từng gặp phải ở đây nữa. Có chuyện xấu và điều không may. Trong quá trình trưởng thành, tớ cũng bị “đau” nhiều lần. Buổi tối muộn lái xe trên con đường về, nhìn ánh đèn rực sáng, sự cô đơn khiến lòng tớ lạnh lẽo… Tuy nhiên, sau cảm xúc đó, tớ chỉ nghĩ, chắc bởi Sài Gòn rộng lớn quá, không thể chăm lo cho mình mãi. Vậy thì mình tự tìm niềm vui là được… Nghĩ thế nên thấy nhẹ nhõm hơn biết bao. Sự độc lập của tớ cũng được rèn rũa từ đây.
CẢM ƠN SÀI GÒN
Hình như tớ chưa từng giải thích vì sao tớ quyết định rời đi nhỉ?
Tình yêu của tớ dành cho Sài Gòn thì vẫn nguyên. Mà không, tớ tin là khi ở nơi xa, tớ còn thương Sài Gòn nhiều hơn nữa. Nhưng con người ta ở mỗi giai đoạn lại cần theo đuổi một mục tiêu khác nhau.
4 năm trước, tớ vì sự tò mò, ham muốn chinh phục mà đến với Sài Gòn.
Bây giờ, mục tiêu thay đổi đôi chút để tớ hoàn thành việc dở dang dưới mái nhà cũ.
Bởi vậy, với tất cả những điều đã làm, tớ không nuối tiếc chuyện gì cả. Ngược lại, còn luôn biết ơn và hạnh phúc nữa.
Cảm ơn Sài Gòn!
Vì tất thảy mọi điều. Trong quá khứ, ở hiện tại và tương lai sau này.
Đọc thêm những câu chuyện về Sài Gòn của tớ
Thương yêu,