Thương gửi cậu,
Cậu này, bão tố luôn khiến con người ta thấy dè chừng phải không? Nhưng “Bão tố” đã từng là một danh từ tôi dùng để gọi chính mình. Có lẽ, theo một cách vô thức nào đó, tôi từng muốn được gắn kết với sự dữ dội của bão tố. Cho đến một ngày, vô tình chứng kiến trọn vẹn cơn bão đêm đáng sợ, tôi chợt hiểu, bão đêm trong lòng mình đã tổn thương mình ra sao.
CƠN BÃO ĐÊM NGOÀI CỬA SỔ
Đêm hôm ấy, lúc 1 giờ 30…
Bão đêm đến với âm thanh gầm rít của gió, cuốn cây xoài không ngừng nghiêng ngả. Tiếng lá cành cọ vào nhau xào xạc. Cánh cửa sổ cũ kĩ bật ra khỏi chiếc móc, đập mạnh vào tường phòng rồi giật ra, tạo nên vang động chói tai. Tôi giật mình tỉnh dậy. Nhận thức đầu tiên là luồng khí ẩm lạnh lẽo đang hoà trộn trong bầu không khí âm trầm của đêm tối.
Mưa nặng trĩu rơi xuống. Càng lúc càng nhanh. Sự va đập của mưa lên bề mặt mái tôn mỏng tạo nên tiếng vang dồn dập.
Nền trời đỏ lựng, nổi bật lên trong bóng tối.
Tất thảy điều đó khiến bão đêm trở nên đáng sợ như một bộ phim kinh dị.
Và, trong lúc cơn bão đang thỏa hết sức mình mà bành trướng, tôi vừa muốn thức tỉnh, lại vừa muốn thiếp đi để trốn thoát khỏi sự sợ hãi.
CƠN BÃO ĐÊM TRONG TÂM HỒN
Đêm tối thường là nơi cơn “bão” trong tâm hồn tôi thức tỉnh.
Cơn bão ấy có một tên gọi cụ thể hơn là… Trầm Cảm.
Có những lúc, “Nó” kéo tôi khỏi sự mơ màng của cơn buồn ngủ, khơi gợi tâm trí nghĩ về những điều tiêu cực. Hoá ra, chuyện tiêu cực có thể nhiều tới vậy… Đủ để khiến cho những chuyện tích cực tôi vừa gom nhặt được cũng trở nên nhạt mờ.
Vào lúc khác, “Nó” lại lấy đi ánh sáng của buổi sớm đầu ngày. Bỗng chốc, khung cửa sổ đầy nắng trước mắt tôi chỉ còn lại màu xám xịt của sự đau khổ. Như thể cơn bão sắp đổ bộ trong lòng mình khiến tôi đau đến gục ngã.
Những cơn bão đêm của Trầm cảm thường đen thẫm như mực…
Và cũng dữ dội như gió lốc…
Bất Lực
Có lúc, tôi căm tức những người đã huỷ hoại cuộc sống của mình. Có lúc, tôi lại thấy đau khi nhớ về những vết thương mình từng chịu đựng. Và cả nỗi cô đơn, bất lực khi biết rằng, dù mình có cố gắng kiếm tìm cũng chỉ có một mình mà thôi.
Vào những đêm cơn bão dày vò tâm hồn tôi, tất cả mọi điều tiêu cực nhất đều hiển hiện rõ nét như từng thước phim bất tận. Tôi, của lúc ấy, như một bản thể bất lực nhìn chính mình vật lộn với quá khứ.
Cơn bão đêm trong tâm hồn ép tôi phải đối diện với những thứ tôi muốn quên, rồi xoá nhoà mọi hi vọng về một cuộc đời tốt đẹp hơn. Vâng, vào thời điểm chìm trong cơn bão đêm như thế, tôi thấy tuyệt vọng.
“Ngày mai trời sáng lên thì có ý nghĩa gì? Một tin tức khiến tôi vui vẻ thì có ý nghĩa gì?”
Câu trả lời của tôi là: Không có ý nghĩa gì.
NHƯNG RỒI BÃO CŨNG TAN
Vào đêm tôi chứng kiến cơn bão ngoài cửa sổ, tôi nhìn ra bầu trời và tự hỏi: “Nếu mình đứng dưới cơn mưa ấy, liệu mình có còn sợ nó không?” – Vậy thì nếu mình đối diện với nỗi đau một cách lý trí hơn, liệu mình có còn bị bão đêm trong tâm hồn này nhấn chìm nữa không?
Lúc ấy, tôi không thể đưa ra câu trả lời nào cả. Nhưng bây giờ, khi đã khoẻ lại phần nào, tôi biết việc đối diện với góc khuất trong tâm hồn cũng có ý nghĩa nhất định. Khó khăn đấy, nhưng làm được thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạn thân mến, mong rằng, tôi, cậu và tất cả chúng ta đều sẽ tìm cho riêng mình cách để đi qua “cơn bão đêm”. Như một người du mục vượt qua sa mạc khô cằn, họ hẳn có thể tìm thấy được kho báu quý giá nhất cuộc đời.
Hãy nghĩ về một điều để chờ đợi. Hãy tạo ra một nơi để thuộc về.
Như vậy thật tốt.
Hôm nay, tôi chúc cậu khoẻ nhé! Bạn thân mến.
LƯU Ý: Bản quyền bài viết thuộc về blog “CHUNGwithu.com”. Vui lòng không sao chép dưới bất kì hình thức nào. Nếu bạn có nhu cầu chia sẻ và trích dẫn, xin hãy liên hệ trước qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn đã quan tâm tới những nội dung tại blog.
Đọc về BẢN QUYỀN và thông tin ủng hộ cho CHUNG tại: <Đây>